- Nếu như Trịnh Ngôn Khánh đồ sát thôn trang, chẳng lẽ chúng ta đứng nhìn?
Ất Chi Văn Đức nghĩ nghĩ rồi trầm giọng nói:
- A Sinh, nếu vậy thì chúng ta chỉ có cách sai người đem dân chúng xen Tát Thủy lui vào trong căn cứ, khi đó Trịnh Ngôn Khánh không có quân nhu bổ sung hiển nhiên không duy trì được lâu.
- Thúc phụ kế này rất hay.
Ất Chi Sinh khẽ vỗ mông ngựa.
Chú cháu hai người bọn họ liền lùi về Tát Thủy thành, bỗng nhiên có sứ giả từ Bình Nhưỡng tới đưa tin:
- Vương thượng mệnh cho Ất Chi Văn Đức quay trở về Bình Nhưỡng.
Ất Chi Văn Đức chấn động:
- Hiện nay Tùy binh chưa diệt vương thượng vì sao lại gọi ta quay trở về Bình Nhưỡng?
Sứ giả nói:
- Rạng sáng ngày hôm qua, Tùy cẩu đánh lén thành Bình Nhưỡng mười bảy chỗ, làm cho ba trăm mười bảy người bị giết, tùy cầu còn cắt lấy đầu bọn họ, treo ngoài thành Bình Nhưỡng. Rạng sáng ngày hôm nay Tùy cẩu lại xuất kích đánh bại một trại dũng sĩ, vương thượng hôm nay mong Mạc Ly Chi trở về.
Ất Chi Văn Đức và Ất Chi Sinh nghe được nhìn nhau cả hai thầm nghĩ: Trịnh Ngôn Khánh này đúng là hung hăng càn quấy quá mức.
Tên Trịnh Ngôn Khánh kia trong tay có bao nhiêu binh mã?
- Nghe nói có rất nhiều...
- Điều đó là không có khả năng.
Ất Chi Văn Đức nói: Chẳng lẽ Trịnh Ngôn Khánh có tài thông thiên triệt địa, từ nơi nào mà có nhiều binh mã như vậy?
Sứ giả ngậm miệng không nói, Ất Chi Văn Đức cũng biết có hỏi cũng vô dụng.
Hắn sắp xếp cho sứ giả xuống dưới, sau đó ngồi ở trên lầu không nói gì.
Ất Chi Sinh cẩn thận nói:
- Thúc phụ có phải là La nhân và Bách Tề tham dự trong này không?
- Chuyện này....
Ất Chi Văn Đức lúc này cũng hơi do dự, hắn không tin chuyện thiên binh thiên tướng, nhưng không cách nào cam đoan La nhân và Bách Tề không tham dự vào bên trong. Theo lý luận mà nói, Tùy quân vừa lui, La nhân và Bắc Tề không có khả năng mạo hiểm, nếu như không phải là La quốc và Bắc Tề xuất binh thì Trịnh Ngôn Khánh lấy đâu ra nhiều binh mã như vậy? Trong lòng Ất Chi Văn Đức thầm trách cứ Cao Kiến Vũ lúc trước ở Bình Nhưỡng tại sao không tập trung tiêu diệt toàn bộ Trịnh Ngôn Khánh.
- Thúc phụ bây giờ phải làm sao?
Vương thượng đã có mệnh ta khó có thể từ chối.
Tuy nhiên ta thủy chung không tin rằng trong tay của Trịnh Ngôn Khánh lại có nhiều binh mã như vậy... A Sinh, ta mang theo mười đạo binh mã lập tức chạy tới Bình Nhưỡng, ngươi ở lại nhất định phải tăng cường đề phòng. Cầu nổi toàn bộ đốt hủy, chỉ lưu lại một số cầu nổi quan trọng.
- Đồng thời, tất cả các trạm kiểm soát phải canh chừng nghiêm ngặt, bất luận chiến thuyền hay là dân thuyền toàn bộ phải khống chế lại.
- Nếu như Trịnh Ngôn Khánh muốn đánh Bình Nhưỡng thì mọi chuyện đều tốt ta sẽ để cho hắn chết không có đất chôn, nhưng nếu hắn có quỷ kế khách thừa cơ này mà vượt qua Tát Thủy tới Liêu Đông chạy trốn thì ngươi nhất định phải ngăn cản hắn lại, thừa dịp nước sông đóng băng ngươi phái người liên lạc với Cao quận vương ở đường Triều TIên, thỉnh ông ấy ở hiệp kích, nếu không ngăn được Trịnh Ngôn Khánh thì cũng phải bắt hắn chết ở đường Triều Tiên.
Ất Chi Sinh vội vàng chắp tay tuân mệnh, tuy nhiên trong lòng thầm không phục, cái gì gọi là không ngăn cản được Trịnh Ngôn Khánh?
Hừ ta lại muốn nhìn xem tên Trịnh Ngôn Khánh kia có ba đầu sáu tay thế nào, chỉ cần hắn tới gần Tát Thủy ta sẽ cho hắn tới được đi không được.
Ất Chi Văn Đức đến Bình Nhưỡng Trịnh Ngôn Khánh cũng ở bên ngoài.
Mặc dù hắn không quen biết Ất Chi Văn Đức nhưng cũng biết được hắn là một lão hồ ly.
Đem già trẻ lớn bé nhà của hắn đồ sát không còn ai vậy mà người này vẫn có thể bình tĩnh ở trong thành Tát Thủy.
Chuyện này khiến cho Trịnh Ngôn Khánh không thể không đề phòng lão gia hỏa này... Nếu như hắn canh giữ Tát Thủy thì muốn quan sông vô cùng gian nan.
Cho nên Trịnh Ngôn Khánh cải biến sách lược.
Công chiếm Trường Khẩu xong, hắn liên tục tập kích những nơi quanh Bình Nhưỡng, đe dọa Cao Nguyên vua nước Cao Ly và quý tộc trong đó để Ất Chi Văn Đức phải rời khỏi Tát Thủy trở về Bình Nhưỡng, lợi dụng thời cơ tìm hiểu tin tức bọn người Mạch Tử Trọng.
Chuyện này dĩ nhiên là mạo hiểm...
Tuy nhiên may mắn là hắn đã thành công, sau khi hắn tấn công Trường Khẩu trấn xong, nguyên một đám hổ vệ đã phát sinh biến hóa, trước kia là tín nhiệm nay đã trở thành sùng bái cuồng nhiệt, kể cả Tạ Ánh Đăng và Đậu Hiếu cũng vậy.
Đậu Hiếu hai cuộc chiến chưa từng xuất kích.
Nhưng tác dụng của hắn lại vô cùng lớn, nhiệm vụ của hắn là mang theo mười tên nhu binh ở trong rừng núi phòng ngựa chạy thật nhanh, ở đuôi mỗi con ngựa đều buộc một nhánh cây, khi chạy nhanh sẽ phát sinh khói bụi dày đặc, nhìn từ xa giống như là thiên quân vạn mã tới vậy. Trịnh Ngôn Khánh nói đây là kế nghi binh, tuy không thể giết địch nhưng tác dụng còn vượt xa việc chém giết trên chiến trường.
- Trịnh công tử bây giờ chúng ta đi tới Tát thủy sao?
Phùng Quả hưng phấn không thôi mở to mắt mà nhìn Trịnh Ngôn Khánh:
- Ất Chi Văn Đức đã rời khỏi Tát Thủy, đây chính là cơ hội để chúng ta qua sông.
Ngôn Khánh khẽ lắc đầu.
- Hiện tại chúng ta không đi Tát Thủy, đi vòng qua Nguyên Sơn.
- Nguyên Sơn?
Tạ Khoa bọn họ liền ngạc nhiên: Đánh Trường Khẩu, tập kích xung quanh Bình Nhưỡng không phải là để vượt qua Tát Thủy sao, hiện tại đã điều được Ất Chi Văn Đức khỏi đó rồi tại sao bây giờ lại đi tới Nguyên Sơn? Chẳng lẽ chờ đến khi Ất Chi Văn Đức trở lại mới vượt qua sao, như vậy khác nào chui đầu vào lưới?
Trong lòng bọn họ tuy nghi hoặc nhưng cũng không có ai đứng ra hỏi.
Trịnh Ngôn Khánh gọi ba người Trịnh Hoành Nghị, Thẩm Quang Phùng Quả ba người tới trước thì thầm nói vài câu, Trịnh Hoành Nghị lập tức gật đầu mang theo Thẩm Quang và Phùng Quả rời đi.
- Trịnh Hoành Nghị, có một số việc cần phải giải quyết, ngươi mang theo một số người.
- Đám người còn lại một nén nhang sau theo ta rời khỏi núi Đại Thành, trước hừng đông phải phát động công kích Nguyên Sơn.
Trịnh Ngôn Khánh đứng lên nói, sắc mặt ngưng trọng:
- Từ giờ trở đi, mọi người phải mang đủ lương khô mười ngày, cùng với áo giáp và cung tên, mỗi người được phân phối song kỵ, toàn bộ đi cùng ta.
Phá được Trường Khẩu trấn, tập kích quân trại điền trang đã chết mất chín hổ vệ.
Tuy Phùng Quả mang tới hơn mười quân tốt nhưng sức chiến đấu thủy chung không sánh được với hổ vệ.
Thậm chí bọn họ cũng không sánh được với đám vận chuyển quân nhu của Trịnh Hoài An.
Hiện tại thủ hạ của Trịnh Ngôn Khánh chưa tới một trăm người.
Cũng may bọn họ chiến thắng liên tiếp nên không ai có dị nghị gì cả.
Tạ Khoa bọn họ xuống dưới chỉnh đốn sắp đặt, Trịnh Ngôn Khánh thì cùng với Hùng Khoát Hải và Hám Lăng phóng ngựa xông lên ngọn đồi.
Đứng ở trên gò núi có thể nhìn thấy Bình Nhưỡng ở phái xa xa, trên bầu trời mây đen rậm rạp, khiến cho lòng người cô đơn.