Điều đáng sợ chính là những đám quân tan tác kia lại cho rằng Trịnh Ngôn Khánh có tài thông thiên triệt địa, có thể triệu hoán thiên binh thiên tướng hỗ trợ.
Giữa mùa thu nhiệt độ dần dần giảm xuống.
Khí trời Cao Ly cũng giống như là Liêu Đông vậy, mùa thu lạnh sớm hơn Trung Nguyên.
Lúc này ở phía Lạc Dương không xa gió đã rét lạnh thấu xương khiến lòng người run run.
Ở ven bờ sông Tất Thủy, thanh tùng um tùm.
Ất Chi Văn Đức đứng ở trước đê nhìn dòng sông lưu động mà ngơ ngác giật mình.
Hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen, thân thể hơi cong xuống, mái tóc xám trắng phấp phới trong gió, chân hắn đeo một đôi giày màu đen, trên tay cầm trường đao, cứ như vậy từ sáng sớm đứng ở trước sông Tát Thủy.
Ở dưới đê có hơn trăm tên thân vệ trầm tĩnh chờ đợi.
Bọn chúng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn bóng hình kia, không hổ danh là Quỷ Hồ đại nhân mưu kế kỳ diệu, đánh cho Tùy quân chật vật mà trốn... Chỉ là đại chiến đã chấm dứt, hoàng đế Đại Tùy đã hạ lệnh thu binh, nguy cơ đã qua đi, tại sao Mạc Ly Chi lại lộ ra vẻ lo lắng? Tựa hồ còn ngưng trọng hơn lúc trăm vạn quân Đại Tùy tiếp cận.
Đám thân binh không có khả năng hiểu rõ nỗi đau trong lòng của Ất Chi Văn Đức nhưng có thể minh bạch sự lo lắng của hắn hiện tại.
Thạch Đa Sơn trấn bị tập kích, Ất Chi gia tộc cơ hồ bị diệt tộc, thân sinh cốt nhục, thậm chí cha mẹ thê tử đều bị chết thảm.
Mặc dù được đại thắng, mặc dù lập nhiều chiến công, nhưng gia tộc không còn, hắn phải làm sao cho phải? Tất cả mọi người đều cho rằng Ất Chi Văn Đức sẽ khởi binh tiêu diệt Trịnh Ngôn Khánh, vì tộc nhân báo thù ai ngờ hắn lại án binh bất động.
Đứng ở bờ sông, gió lạnh gào thét, áo bào của Ất Chi Văn Đức phần phật rung động.
Trịnh Ngôn Khánh ngươi muốn qua sông sao?
Hắn lầm bầm tự nói trong mắt có một vẻ bi thương:
- Cũng tốt ta dùng nước dìm chết ba mươi vạn binh mã, ngươi giết cả nhà ta, ta chỉ cần giữ vững Tát Thủy, ta muốn xem ngươi làm sao mà chạy thoát được?
Ất Chi Văn Đức lầm bầm nói, bất chi bất giác đã nghiến răng nghiến lợi.
Đúng lúc này từ phía Thủy thành đã có một đội kỵ quân chạy như bay tới.
Đại tướng này chính là chất nhi của Ất Chi Văn Đức, quân chủa Tát Thủy thành, Ất Chi Sinh. Năm nay hắn ba mươi tuổi, thể trạng tráng kiện.
Sau khi Lai Hộ Nhi đại bại ở Bình Nhưỡng, hắn trước hết triển khai hành động phong tỏa ven bờ Tát Thủy, xuất binh tiêu diệt toàn bộ quân Tùy thất bại, cơ hồ đều chiến thắng, hôm nay đã được phong chức tướng quân thành Tát Thủy.
Ất Chi Sinh ghìm ngựa, thả mình nhảy xuống.
Hắn vội vàng đi lại, phát ra bước chân nhẹ nhàng từ từ đi tới Ất Chi Văn Đức.
- A Sinh, có tin tức của Trịnh Ngôn Khánh chưa?
Ất Chi Văn Đức không quay đầu lại mà trầm tư hỏi.
Ất Chi Sinh vội vàng đi tới hai bước, chắp tay với Ất Chi Văn Đức:
- Thúc phụ, con vừa được chiến báo từ Nguyên Sơn tới, ngày hôm qua Trịnh Ngôn Khánh đã đánh Trường Khẩu trấn, đem Uyên Gia Là giết chết, cũng phá hủy mười lăm vạn thạch lương và quân nhu ở đó, vương thượng biết được vô cùng tức giận.
- Trường Khẩu trấn?
Ất Chi Văn Đức quay đầu lại kinh ngạc nhìn Ất Chi Sinh.
- Điều này không thể, không phải nói Trịnh Ngôn Khánh chỉ có hơn trăm người sao, làm sao có thể công phá Trường Khẩu trấn tường cao vách dày? Thủ hạ Uyên Gia Là, cho dù không thắng cũng không thể bại...
Sắc mặt Ất Chi Sinh lộ ra vẻ xấu hổ.
- A Sinh có phải có kỳ quái không?
- Theo những quân tốt bại lui nói thì Trịnh Ngôn Khánh quỷ thần khó lường có thể triệu hoán thiên binh thiên tướng...
Uyên Gia Là vừa chết xong hắn đã triệu hoán thiên binh thiên tướng, dưới trướng có vô số binh mã, cho nên mới công phá thành công Trường Khẩu trấn. Trịnh Ngôn Khánh đánh bại Trường Khẩu trấn xong có ý muốn cướp lấy vương đô, có người nói có La nhân và Bách Tề tham dự, tụ hợp với Trịnh Ngôn Khánh nên hắn mới có nhiều binh mã như vậy... Hiện tại ở Bình Nhưỡng lòng người bàng hoàng, rất nhiều đại nhân cũng vô cùng sợ hãi.
Đại nhân cảu Ất Chi Sinh cùng với đại nhân ở đời sau không giống nhau.
Trong nước Cao ly, đại nhân là đại biểu cho giai tồng quý tộc cao sang, chỉ cần xuất thân cao quý là có thể gọi là đại nhân.
Ất Chi Văn Đức cả giận nói:
- Tà thuyết mê hoặc người khác, ai nói ra những lời này nên chém hết.
Trong lòng hắn cũng thầm giật mình, Trịnh Ngôn Khánh không hổ là môn sinh của Trưởng Tôn Thịnh, quỷ kế đa đoan... Có thể đả kích và uy hiếp như vậy, chế tạo lời đồn lung loạn quân tâm một thời gian sau nhất định sẽ là cái họa của quốc gia.
Nghĩ tới đây sát tâm của Ất Chi Văn Đức hiện lên.
Hắn tuy sát tâm nổi lên nhưng vẫn tán thưởng như cũ.
- Cái tên Trịnh Ngôn Khánh kia không có khả năng triệu hoán thiên binh thiên tướng, chỉ sợ có kỳ quặc trong đó.
- Thúc phụ, tên Trịnh Ngôn Khánh này quả thực quá kiêu ngạo... Nếu như để mặc cho hắn làm loạn thì sớm hay muộn cũng thành đại họa, chất nhi đã thám thính, tìm kiếm hành tích của hắn, nhất định sẽ không tha cho hắn.
- Không phải như vậy, Trịnh Ngôn Khánh không hề đơn giản.
Ất Chi Văn Đức trầm ngâm một lát:
- Các đại nhân phía đông có tin tức gì không? Vương thượng có phản ứng gì?
- Chỉ nghe nói, vương thượng phái người truyền mệnh, đem đại nhân phía đông trục xuất đi, đồng thời đóng quân ở nam tuyến, ngăn ngừa La nhân và Bắc Tề phản loạn.
- Kim Bá Tịnh tuyệt đối không tự tiện hành động, người Bắc Tề nguyên khí chưa khôi phục cũng không có khả năng làm loạn.
- Ngu dân nói như vậy không ngờ vương thượng lại tin, đại nhân đồn trú phía nam điều đi chỉ sợ có loạn.. Như vậy đi, chúng ta lập tức trở về, ta trình lên vương thượng thỉnh Đông bộ đại nhân tọa trấn Bình Nhưỡng, ổn định nhân tâm, A Sinh, ngươi lập tức truyền mệnh cho tất cả quân trại ở Tát Thủy tăng cường đề phòng... Đến lúc phát hiện tung tích kẻ địch thì lập tức bao vây toàn bộ, không để từng binh sĩ xuất kích.
Ất Chi Văn Đức không rõ ràng lắm, Trịnh Ngôn Khánh trong tay có bao nhiêu nhân mã nhưng có thể khẳng định nhân số không quá nhiều, cái gọi là thiên binh thiên tướng trong tay của Trịnh Ngôn Khánh hắn quả thực không tin. Tuy nhiên đối với sức chiến đấu của Trịnh Ngôn Khánh thì Ất Chi Văn Đức không dám khinh thị.
Một đạo quân có thể tung hoành năm tháng trong Cao Ly không có lương thảo không có tiếp binh, lại chiến thắng liên tiếp nhất định sức chiến đấu không hề bình thường.
Từng binh sĩ hành động sẽ như dê đi vào miệng cọp chỉ tổn thương thêm mà thôi, sau khi phát hiện ra hành tích của Trịnh Ngôn Khánh này tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, phải ngăn chặn sau đó chờ viện binh tới hợp kích.