Hắc diện tăng nhân không nói gì, lấy ra từ trong người một hộp gỗ, bên trong có một viên đan dược to bằng quả trứng chim bồ câu, bao bọc bởi một viên sáp màu trắng. Hắc diện tăng nhân hơi do dự rồi bóp nát, đem đan dược cẩn thận đút vào trong miệng của Trịnh Ngôn Khánh, bàn tay điểm huyệt vị quanh người của hắn, kích hoạt dược lực của đan dược.
- Hắn thật sự tên là Ngôn Khánh sao?
Tạ Hoằng khẽ giật mình rồi trả lời:
- Người trong thiên hạ ai cũng gọi hắn là Trịnh Ngôn Khánh, còn về phần Trịnh Ngôn Khánh có phải tên thật của hắn hay không thì thứ cho tại hạ không biết.
Huệ Tháp hít một hơi thật sâu rồi khẽ gật đầu.
- Đại Hoàn đan này là đan dược bí chế của Thiếu Lâm chúng ta, có thể bảo vệ kinh mạch khí huyết, kéo dài tính mạng.
- À, đứa nhỏ này là đệ tử của Huỳnh Dương Trịnh thị đúng không?
- Đúng thế.
Hắc diện tăng nhân khẽ vuốt ve hai gò má của Trịnh Ngôn Khánh mà dịu dàng nói:
- Quả nhiên là vậy.
Sau đó hắc diện tăng nhân lại chắp tay với Tạ Hoằng:
- Bần tăng chỉ có thể làm được như vậy thôi, chúng ta còn có chuyện thật sự không thể ở lại, Chí Thao, lục sư đệ, thất sư đệ để lại cho mấy vị thí chủ này ba con ngựa.
Tạ Hoằng vui mừng, cúi đầu hành lễ:
- Đa tạ đại sư, không biết đại sư tu hành ở đâu, ngày sau chúng ta sẽ tới bái tạ.
- Người xuất gia chúng ta từ bi, nói gì đến chuyện bái tạ.
- Đã gặp phải dĩ nhiên là phải rút đao tương trợ, chư công chúng ta còn có chuyện thứ cho không thể ở lại phụng bồi.
Hắc diện tăng nhân nói xong đem Phi Long tạ xích cất đi mang theo sáu tăng nhân rời khỏi cổ miếu.
Vừa ra khỏi cổ miếu, Huệ Pháp đã hỏi:
- Sư huynh, huynh biết đứa bé kia?
- Không biết.
- Vậy sao huynh...
Hắc diện tăng nhân khẽ nói:
- Ta chỉ cảm thấy đứa bé kia so với hài nhi của tiểu muội ta lúc ta còn tục gia giống nhau mà thôi. Hài nhi kia dùng hai câu Ngôn Dương Hành Cử Khánh Vân Tường Phượng gọi là Ngôn Khánh.
- Cho dù hắn không phải là hài nhi đó, ta cũng không nhịn được đem đại hoàn đan cho hắn ăn...
- Chỉ là hài nhi kia không phải là người của Trịnh gia, hôm nay sống hay chết không rõ ràng.
- Liệu có thể.....
Hắc diện tăng nhân biết rõ Huệ Tháp nói gì liền lắc đầu nói:
- Trịnh gia oa nhi nhìn có vẻ đã mười ba tuổi, mà đứa trẻ năm đó của sư muội ta nếu còn sống thì mới mười tuổi, cho nên tuyệt đối không phải.
Huệ Tháp gật gật đầu:
- Chuyện này thật đáng tiếc nếu đại sư huynh có thể gặp lại cháu của mình thì thật là một chuyện tốt.
- Đúng thế.
Hắc diện tăng nhân thở dài:
- Ta không cầu hài nhi của tiểu muội được như đứa bé kia, công thành danh toại, chỉ cần nó còn sống là ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn lên trên bầu trời.
Trên đó ánh sao lập lòe, chói sáng động lòng người.
Trịnh Ngôn Khánh ở Thủ Dương Sơn bị sơn tặc đánh lén, bản thân bị trọng thương sống chết không rõ, tin tức này nhanh chóng truyền khắp sông Lạc.
- Phụ thân.
Bùi Thục Anh trong bộ đồ trắng như tuyết lòng như lửa đốt xông vào thư phòng mà hỏi:
- Con nghe nói Ngôn Khánh bị sơn tặc tập kích, sống chết không rõ?
Bùi Thế Củ ngẩng đầu, hai má gầy gộc không lộ chút biểu tình nào.
Hắn yên lặng gật đầu, sau đó khép quyển sách trên tay lại:
- Bên ngoài truyền tới tin tức, Ngôn Khánh bốn ngày trước ở dưới chân Thủ Dương Sơn gặp phải tập kích, người ra tay tập kích là nhị đầu xà, tiểu lang quân kia cố gắng chiến đấu, bản thân bị trọng thương, may mà lúc đó Dương Hạ Tạ Thị ở Trường An, Tạ Hoằng có ở đó, suốt đêm cưỡi khoái mã tới Lạc Dương, mời Sào Nguyên Phương chữa trị cho hắn, tuy nhiên Sào Nguyên Phương có nói rằng, tâm mạch của hắn bị hao tổn, thương thế có hơi nghiêm trọng.
- Thủ Dương Sơn, Nhị Đầu Xà?
Bùi Thục Anh giận tím mặt:
- Thủ Dương Sơn này chính là môn hộ phía đông Lạc Dương, có một tên tội phạm như vậy, tại sao không ai biết được. cái tên Hà Nam Doãn Phòng Ngạn Khiêm kia làm gì cũng không biết, để con đi tìm hắn.
- Thục Anh, con đứng lại.
Bùi Thế Củ đột nhiên quát một tiếng.
Thanh âm tuy không lớn nhưng cũng đủ để Bùi Thục Anh phải đứng lại.
- Con chỉ là một tiểu nữ tử, dựa vào đâu mà đòi gặp Phòng Ngạn Khiêm. Hơn nữa, Phòng Ngạn Khiêm hiện tại cũng không ở phủ nha, hắn sau khi nhận được tin tức thì đã tới chỗ của Trưởng Tôn Thịnh đại tướng quân, suất lĩnh quan quân tiến về phía Yển Sư.
- Con cho rằng hắn có thể ngồi không được sao?
Trịnh Ngôn Khánh bản thân bị trọng thương, hắn khó tránh khỏi tội trạng. Chỉ trong hôm nay đã có hai mươi danh sĩ tiến về phía Hà Nam doãn, đặc biệt là Ngôn Từ Gian, vô cùng bất mãn với Phòng Ngạn Khiêm. Trưởng Tôn Thịnh đại nhân cũng đã hạ lệnh xuất quân dẹp yên đạo phỉ ở Thủ Dương Sơn, chuyện này hiện tại mới bắt đầu con chớ tùy tiện hành động, gây chuyện không tốt có thể cuốn vào trong vòng xoáy, thậm chí liên lụy đến người trong tộc.
Bùi Thục Anh cắn răng ngà không nói gì.
- Còn nữa, hai ngày nay, Lý Đức Vũ chỉ sợ đã về đến, ngươi quyết định rồi sao?
Bùi Thục Anh khẽ run người lên, từ từ xoay người rồi nói:
- Phụ thân cái tên phụ tình kia người chớ nhắc tới nữa, con vì hắn mà khổ sở chờ đợi tám năm, không ngờ hắn ở Lĩnh Nam tiêu dao khoái hoạt, chẳng những cưới người khác mà còn có con trai.
Chuyện này cũng thôi, con còn chịu được.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác nói là muốn trở về, bở bê vợ con, phụ thân người bạc tình bạc nghĩa như vậy con còn có thể lưu luyến gì nữa, đợi khi hắn trở về con sẽ cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, đáng hận là trước kia con bị mù mắt.
Bùi Thục Anh nước mắt như mưa rơi xuống.
Một thân xiêm y trắng thuần hiện ra dáng vẻ lê hoa đái vũ.
Bùi Thế Củ thở dài một hơi, đi tới bên cạnh Bùi Thục Anh, đem nàng khẽ ôm vào ngực:
- Nha đầu ngốc, lúc trước ta đã nói với con, tên Lý Đức Vũ kia không phải là người chung thủy thế mà con lại không nghe, chỉ là hiện tại cũng tốt, chúng ta tìm một nhà khá giả khác gả con vào, cũng không phải là điều khó khăn.
- Con không thành gia lập thất đâu.
Bùi Thục Anh nghe xong thì giãy giụa khỏi ngực Bùi Thế Củ.
- Không lấy chồng, vậy làm sao được, chẳng lẽ con định cả đời này...
- Phụ thân con gái đã quyết định cả đời này không thành gia lập thất, phụ thân chớ vì con mà phải lo nghĩ.
Bùi Thục Anh nói xong liền quay đầu bước đi.
Bùi Thế Củ nhìn theo bóng lưng của nàng, miệng ngập ngừng không biết nói gì.
Hắn hiểu rõ đứa con gái này của mình cương ngạnh đến mức nào, nhớ năm đó Lý Đức Vũ sung quân ở Lĩnh Nam, Bùi Thế Củ khuyên Bùi Thục Anh thế nhưng mà nàng lại cương cường không chịu.
Hôm nay Bùi Thục Anh lại kiên quyết tách rời Lý Đức Vũ kia, quyết định độc thân cả đời.
Bùi Thế Củ không dám bức bách quá, hắn hiểu rất rõ, nữ nhi này của mình tính tình vô cùng bướng bỉnh.
Cứ để mọi chuyện lắng xuống rồi từ từ khuyên bảo.
Chỉ là trong lòng Bùi Thế Củ không khỏi cảm thấy cổ quái: