- Đây là BồTát bảo điện há có thể lạm sát người vô tội, thí chủ toàn thân lộ huyết khí,sao không sớm buông đao, để tránh ngày sau khỏi rơi vào A Tì Địa Ngục mà chịukhổ?
Tăng nhân bình thản mà nói.
Hai tay của tăng nhân này cầm lấy thiết liên, cánh tay rung lên.
Nhị Đầu Xà biến sắc.
Hắn biết rằng thứ trong tay của tăng nhân này kỳ thật là một binh khí kỳ môn,có tên là Phi Long Thiên Chùy.
Vừa rồi, tăng nhân này vừa ra tay đã khiến cho hắn phải kinh hãi.
Tuy nhiên mọi chuyện đã đến tình cảnh này rồi, hắn tổn thất cũng tới trămngười, vất vả mới có được miếng thịt mỡ, há có thể nhả ra?
Nhìn cảnh tượng chung quanh, trong đại điện có tới mười mấy sơn tặc.
Mà bên Trịnh Ngôn Khánh, ngoại trừ Tạ Hoằng thì không ai có thể tham chiến đượcnữa.
Chân của Tạ Khoa cũng đã bị đâm cho bị thương, máu chảy không ngớt. Bên cạnhhương án, ba huynh đệ họ Đảng mình đầy thương tích, ngay cả binh khí cũng bịđánh mất, còn những người khác thì hoặc chết hoặc bị thương.
Bên phía Nhị đầu xà còn hơn hai trăm sơn tặc chưa dùng.
Cho dù tăng nhân này là cao thủ, cũng chưa chắc có thể ngăn cản được hắn.
Nhị Đầu Xà nghĩ tới đây, dũng khí đột nhiên tuôn tràn.
Hắn cười lạnh một tiếng:
- Đại sư, có đạo là quân tử không cản đường tài lộ của người khác. Tại hạ khổchiến lâu như vậy, tổn thương thảm trọng, đại sư nói ta buông tay không khỏiquá cao thường ta. Nói thật cho đại sư biết, tên Trịnh Ngôn Khánh này ta nhấtđịnh phải giết hắn.
- Nếu đại sư không buông ra, đao thương không có mắt, chớ trách bị táng mạng.
Hắn không nói thì còn tốt, hắn vừa nhắc tới ba chữ Trịnh Ngôn Khánh, khóe miệngcủa tăng nhân khẽ run lên.
Chỉ thấy hắn quay người, mắt hổ trợn lên, nhìn Ngôn Khánh trên hương án mà rungiọng nói:
- Đứa nhỏ này tên là Ngôn Khánh?
Tạ Ánh Đăng ho khan một tiếng:
- Đúng vậy, người này chính là Ngỗng công tử đại danh đỉnh đỉnh, Bán Duyến QuânTrịnh Ngôn Khánh.
Tăng nhân mở to mắt, thở dài mà nói:
- Đã vậy thì ta không thể để ngươi giết hắn.
- Ngươi muốn chết.
Nhị Đầu Xà hạ thấp tư thế, không ngờ tăng nhân kia không thèm để ý đến lời củamình nói, hắn mang theo một sự tức giận mà cất tiếng:
- Cho ngươi mặt mũi mà ngươi không biết xấu hổ, con lừa trọc ngươi đúng là muốnchết.
Nào ngờ tăng nhân kia ngay cả nhìn cũng không thèm, chỉ nghe ầm một tiếng, đạichùy từ dưới bay lên, bắn thẳng về trước ngực Nhị Đầu Xà.
- Các vị huynh đệ, yêu ma hoành hành chúng ta đành phải trừ yêu.
Một tăng nhân cười nói:
- Đàm Tông sư huynh quyết ý trảm yêu trừ ma, chúng tiểu đệ đành phải nghe theo.
Trong chốc lát, ở trong cổ miếu đình viện từng tiếng binh khí va đập vang lên,lại có từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra bên ngoài.
Tạ Hoằng thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, đám hòa thượng này, tại sao lại hungdữ như thế?
Nhị đầu xà vung đại hoành đao bổ về phía tạ xích, phát ra một lực lượng giònvang, Nhị Đầu Xà phải lùi vài bước mới có thể đứng vững được thân hình.
- Mọi người mau vào đây vây công, tên này đúng là cao thủ.
Chỉ một hiệp hắn đã biết mình không phải là đối thủ của tăng nhân này, đành đểcho mười mấy sơn tặc ùa lên, tay cầm đao thương.
Mà hắc diện áo trắng tăng nhân lại vung xích lên, trong chốc lát dùng chiêuhoành tảo thiên quân khiến cho đám sơn tặc phải sợ hãi, không thể tiếp cận.
Tăng nhân xoay tròn thân thể, Phi Long Thiên Chùy dùng tâm của y làm trung tâmmà chuyển động.
Từng tiếng leng keng không dứt, thiết cầu mang theo một lực lượng mãnh liệtkhiến cho đám sơn tặc phải lui liên tiếp về phía sau.
- Ác tặc ngươi dám đánh lén?
Tạ Hoằng đưa mắt nhìn qua thân ảnh chớp động kia, quay đầu nhìn lại, Nhị Đầu Xàđã đánh về phía Trịnh Ngôn Khánh.
Tạ Hoằng cầm một cây trường mâu đánh tới Nhị Đầu Xà, chỉ thấy Nhị Đầu Xà đã gạttrường mâu ra, sau đó vung đao thật nhanh về phía Trịnh Ngôn Khánh.
Nói thì chậm nhưng lúc đó thì rất nhanh, một khối đen sì đã đánh về phía NhịĐầu Xà.
Ai cũng không thấy rõ ràng thiết cầu kia xuất hiện thế nào thế nhưng lại mangtheo lực lượng âm trầm, Nhị Đầu Xà sợ hãi kêu lên một tiếng.
- Ta đã nói rồi, đây là Bồ Tát bảo điện không được lạm sát kẻ vô tội.
Thanh âm của hắc diện tăng nhân lạnh như băng không có một chút tình cảm nào.
Mười năm khổ luyện, Phi Long Thiên Chùy trong tay của y đã luyện tới mức xuấtthần nhập hóa, Nhị Đầu xà lại không kịp đề phòng bị chùy đánh ngay giữa ngực,xương cốt vỡ vụn, một lực lượng kỳ dị tràn vào thân thể.
Nhị Đầu Xà bị đánh bay lên, miệng phun ra máu tươi mà phát ra thanh âm thảmthiết.
Pho tượng Quan Âm tuy nói là bị tàn phá nhưng đài sen vẫn còn nguyên, lông cốtthò ra, đâm thủng thân thể của Nhị Đầu Xà.
Thi thể của Nhị Đầu Xà lắc lư giữa đài sen, máu tươi tuôn ra, trong nháy mắtnhuốm đỏ rực.
Bọn cướp thấy tình cảnh này thì không khỏi kêu la một hồi.
Quần long vô thủ, Nhị đầu xà vừa chết đi, đám kia đã mất hẳn dũng khí chiếnđấu.
Hắc diện tăng nhân vung chùy bay múa, liên tục đập vỡ hai đầu của sơn tặc, đámsơn tặc thấy vậy thì la lên:
- Đại đầu lĩnh chết rồi, đại đầu lĩnh chết rồi.
Trong đình viện sơn tặc nghe thấy vậy liền sợ hãi.
Cũng không biết ai là người đầu tiên vứt bỏ binh khí mà bỏ chạy, nhưng trongkhoảnh khắc hàng trăm bọn cướp lập tức giải tán, thậm chí không ai chú ý tớithi thể của Nhị Đầu Xà.
Hắc diện tăng nhân đi tới trước pho tượng quan âm, miệng tụng kinh văn
Một đám tăng nhân cũng đi tới, Tạ Hoằng kiểm tra thương thế của Tạ Khoa rồinhìn Trịnh Ngôn Khánh đang bất tỉnh, trong lòng không khỏi bối rối.
- Đại sư, Trịnh công tử có sao không?
Hắc diện tăng nhân quay đầu nói:
- Chí Thao, ngươi cùng với Huệ Tháp dẫn người đi xung quanh xem có ai bị thươngthì chữa trị.
Sau đó ông đi tới bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh, dò xét hơi thở của hắn.
- Vị tiểu công tử này, thương thế chỉ sợ hơi phiền phức.
- Hắn bị thương tại tâm mạch, nếu như cứu chữa chậm trễ thì sẽ nguy tới tínhmạng.
- Sao?
Đảng Sĩ Kiệt thét lên một tiếng kinh hãi vội vàng tiến tới nói:
- Đại sư, kính xin đại sư cứu công tử nhà ta.
Tăng nhân gãi gãi cái đầu trọc:
- Bần tăng chỉ biết sát nhân, người có tài cứu chữa là Huệ Tháp, y thuật củahắn tinh thông, Huệ Tháp, ngươi mau tới đây xem.
Một tăng nhân trẻ tuổi tiến tới, kiểm tra thân thể của Trịnh Ngôn Khánh, rồi lộra vẻ khó xử.
- Thương thế của vị công tử này không nhẹ hơn nữa lại bị tổn thương vào tâmmạch, thứ cho bần tăng cũng bất lực.
- Như vậy...
- Vị trưởng lão này không cần phải bối rối, bần tăng mặc dù bất lực nhưng khôngcó nghĩa là người khác cũng bất lực, ta biết có một người có thể cứu chữa chovị công tử này, chính là Sào Nguyên Phương Sào tiên sinh, hắn từng luyện chếmột viên Cửu Cửu đan. Hiện tại Sào tiên sinh đang ở Lạc Dương thái y viện,đường xá xa xôi chỉ sợ khó có thể đuổi tới.
- Sào Nguyên Phương sao?
Tạ Hoằng vội vàng nói:
- Ta biết hắn, để ta mời hắn tới.
- Nhưng mà....
Huệ Tháp gãi gãi đầu rồi nói:
- Chỉ sợ thời gian không kịp.
Hắc diện tăng nhân đột nhiên nói:
- Huệ Pháp, nếu dùng đai hoàn đan của chùa chúng ta thì có thể kéo dài tínhmạng của thí chủ này không?
- Nếu là đại hoàn đan thì có thể.
Thanh âm của Huệ Pháp trầm xuống:
- Sư huynh, không phải huynh muốn...