Thẩm Quang thấp giọng nói:
- Không biết đối phương có đội ngũ thế nào?
Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi bước lên nói:
- Ta chính là Vân Kỵ Úy Trịnh Ngôn Khánh bọn giặc cỏ các ngươi dám giết mệnhquan triều đình không sợ bị liên lụy tới cửu tộc sao?
Vân Kỵ Úy tuy là võ tán quan nhưng cũng thực sự là mệnh quan triều đình, khônghề nói quá.
Hắc y kỵ sĩ kia cười nói:
- Vân Kỵ úy chó má, tiểu tử ngươi là Trịnh Ngôn Khánh đúng không, người màchúng ta muốn lấy đầu chính là ngươi đó.
Ngôn Khánh biến sắc:
- Hảo hán hình như chúng ta chưa từng gặp mặt.
- Chúng ta xưa nay không thù không oán, tại sao phải giết ta? Không bằng ta bỏra một vạn quan mua tính mạng của ta, thế nào?
- Con chó nhỏ, muốn biết ai muốn giết ngươi sao? Cứ để các vị lão gia chặt bỏđầu của ngươi rồi nói chuyện.
Hắn nói xong giơ binh khí trong tay lên.
Chỉ nghe thấy hắn hạ lệnh công kích, bỗng nhiên từ phía trước truyền tới mộtthanh âm dây cung, một mũi tên bén nhọn bay ra, cắm ngay cổ họng của hắn.
Bọn cướp lập tức đại loạn, chợt nghe thấy một giọng quát lớn:
- Tiểu tặc càn rỡ, sắp chết đến nơi rồi mà còn dám cậy mạnh, các vị huynh đệ,xông lên cho ta.
Theo tiếng ra lệnh, đám người lập tức tách ra.
Chỉ nghe thấy một đám mã tặc phóng lên, trong tay múa một cây đại búa, khí thếhung hăng, đằng đằng sát khí.
Tạ Khoa cũng lấy cung của mình ra lắp tên vào.
Chỉ thấy một mũi tên bắn ra, Trịnh Ngôn Khánh cũng lui về sơn môn, giương cungcài tên, hướng về phía tọa kỵ của đám mã tặc mà bắn tới.
Mã tặc nhấc đao lên, đập rớt tên của Tạ Khoa.
Nhưng mũi tên của Trịnh Ngôn Khánh thì bắn trúng ngay tọa kỵ của hắn, mã tặcđầu óc choáng váng ngã nhào, đại đao cũng không biết bay đi nơi nào.
Chỉ là người này công phu đúng là không kém.
Hắn lập tức xoay người vững thân thủ lại, Trịnh Ngôn Khánh tập trung tinh thần,giương cung bắn ra, phựt phựt hai tiếng.
Hai mũi tên liên châu bắn ra, chỉ nghe mã tặc kêu lên thảm thiết, người bắn rađầy máu mà ngã xuống.
Trịnh Ngôn Khánh hai mũi tên đều bắn trúng giết chết mã tặc.
- Bắt người trước hết phải bắt ngựa.
Trịnh Ngôn Khánh lạnh lùng phát ra thanh âm.
Trong nhất thời thanh âm của mã tặc ngoài sơn môn đã hoàn toàn yên tĩnh.
- Bắn hay lắm.
Ngôn Khánh lãnh khốc bắn ra hai phát tên liên tục khiến cho Tạ Khoa phải tánthưởng.
Lúc trước Tạ Khoa xem thường Trịnh Ngôn Khánh là một kẻ thư sinh, không có chútđảm lược nào lai còn thương lượng với mã tặc mua tính mệnh của mình, thật quámất mặt, quá mềm yếu.
Sau đó Ngôn Khánh dùng hai phát tên giết chết, khiến Tạ Khoa vô cùng kinh ngạc.
Hắn cũng là người tinh thông tiễn thuật, làm sao không nhìn ra tiễn thuật củaNgôn Khánh là được cao nhân chỉ điểm. Trịnh Ngôn Khánh theo Trưởng Tôn Thịnh,đệ nhất xạ thủ ở Đại Tùy học bắn tên, người bình thường há có thể theo kịp.
Tạ Khoa tuy còn nhỏ nhưng đã vô cùng tâm cao khí ngạo.
Chỉ là lúc này hắn đã sinh kính nể với Trịnh Ngôn Khánh, không hổ là người viếtra Tam Quốc Diễn Nghĩa, Bán Duyến Quân quả thực rất cao minh.
Biến hóa ấy ở trong lòng hắn đều rơi vào mắt của Tạ Hoằng.
Tạ Hoằng âm thầm thở dài một tiếng:
- Đúng là vẫn không thể so được với Bán Duyến Quân.
Trịnh gia có Bán Duyến Quân, xuất hiện dấu hiệu sống lại.
Điều này cũng khiến cho các đại thế gia, đặc biệt là Tạ gia càng thêm bồi dưỡngnhân tài hào kiệt. Tuy nhiên hiện tại có thể xem ra, ít nhất về phương diện bắntên, Tạ Khoa yếu hơn Trịnh Ngôn Khánh không ít.
Đối với Trịnh Ngôn Khánh mà nói, có thể dùng tên giải quyết thì không thành vấnđề.
Tuy nhiên hắn giả bộ như vậy là muốn dò xét một số tin tức từ trong miệng củađối thủ.
Chỉ tiếc Tạ Khoa không nhịn được phát tên trước, một mũi tên khiến cho TrịnhNgôn Khánh không thể không cải biến thái độ, tuy nhiên hắn vẫn nhìn ra được mộtchút ẩn tình trong này, đám mã tặc này là Thủ Dương Sơn, đầu lĩnh dĩ nhiên làNhị Đầu Xà, hiển nhiên đây không phải là tên người mà chỉ là một danh hiệu củahắn mà thôi, hắn sở dĩ tìm tới mình là do có người khác sai sử.
Một vạn quan mua tính mạng của mình?
Đây chính là một thủ bút xa xỉ... người ủy thác chắc chắn có địa vị không tệ,nhà bình thường đừng nói là một vạn quan ngay cả một trăm quan bỏ ra cũng khôngphải là điều dễ dàng, hơn nữa Nhị Đầu Xà biết mình là Vận Kỵ Úy mà vẫn hành độngchứng tỏ hắn không hề sợ hãi.
Nói cách khác, hắn nhận sự ủy thác của người khác, người này bối cảnh không hềtầm thường.
Cẩn thận tính toán, người có cừu hận không thể hóa giải với Trịnh Ngôn Khánhcũng không nhiều.
Mạch Tử Trọng sao?
Không có khả năng, người này tuy bướng bỉnh nhưng tuyệt đối không làm ra chuyệnnày.
- Người của Vũ Văn gia?
Không có khả năng, Vũ Văn Thuật lần trước rõ ràng có ý hòa giải, làm sao có thểtìm hắn gây phiền phức được? Còn nữa Trịnh Ngôn Khánh cùng với người của Vũ Văngia không có thù hận gì không thể hóa giải, Vũ Văn Thành Chỉ mặc dù thích BùiThúy Vân, có quan hệ với Trịnh Ngôn Khánh nhưng vì chuyện này mà mua chuộc giếtngười thì tuyệt đối không phải là cách làm của Vũ Văn Thuật, chỉ sợ hắn cũngkhinh thường thủ đoạn này.
Còn có Vương Thông người mấy năm trước bị mình làm cho mất mặt và Trịnh thịtrong kỳ tế tổ lần này.
Vương Thông không phải là người có thủ đoạn như vậy.
Nói toạc ra hắn là người thích thanh danh, có khí khái kiêu ngạo mà thôi.
Không phải Vương Thông vậy đáp án là...
Ngoại trừ Trịnh gia không có khả năng là người khác.
Nhưng cụ thể là phòng nào? Do ai sai sử? Trịnh Ngôn Khánh không rõ ràng lắm,nhưng cái này cũng không khó truy tra, chỉ cần Ngôn Khánh còn sống thì có thểcó được đáp án.
Trải qua một phen rối loạn, mã tặc bên ngoài đã ổn định lại.
Nhưng Trịnh Ngôn Khánh vẫn chưa phát hiện ra chỗ ở của đầu lĩnh nên trong lòngkhông khỏi ngạc nhiên.
Một đội quân như vậy mà không có đầu lĩnh, đến tột cùng là ai ra lệnh đây? Từkhi mới bắt đầu nhị đầu xà vẫn chưa xuất hiện, Trịnh Ngôn Khánh có thể khẳngđịnh nhị đầu xà nhất định là ở trong đám mã tặc này.
- Tạ tiên sinh, đã phát hiện ra đầu lĩnh của đám cướp chưa?
Tạ Hoằng yên lặng quan sát rồi khẽ nói:
- Chưa phát hiện.
Chưa đợi thanh âm của hắn dứt thì đã nghe thấy mấy tên cướp kêu lên, chia làmba đường, dùng mấy chục kỵ mã làm chủ lực, hướng về phía sơn môn mà trùng kích,đồng thời kẻ cướp bộ hành thì chia làm hai đội, hướng về phía nam và phía bắcđánh tới.
Bọn họ công kích rất có kết cấu.
Những người xông lên trước tay đều cầm mộc thuẫn, mà những người ở phía sau,nhìn thì chậm chạp nhưng lại vô cùng nhanh chóng xông lên trước.
Trịnh Ngôn Khánh thầm kêu lên không tốt.
- Tạ tiên sinh, tiên sinh mau dẫn người ngăn cản sơn môn.
Nói xong hắn bất chấp tất cả phóng về phía nam.