- Công tử, không ngủ đượcsao?
Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu:
- Ta không biết tại sao trong lòng hơi lo lắng.
- Thuộc hạ cũng vậy.
Thẩm Quang ngẩng đầu, nhìn những ngôi sao phía chân trời:
- Công tử, có phải người nghi ngờ Tạ gia chú cháu không?
- Không có.
Trịnh Ngôn Khánh ngẩng đầu nghi hoặc hỏi:
- Huynh tại sao lại nghĩ như vậy?
Thẩm Quang nói:
- Vừa rồi, thuộc hạ thấy lúc Tạ Hoằng nói đến danh tự của Tạ Khoa, ánh mắt củacông tử rất kinh dị, có phải công tử phát hiện ra bọn họ có sơ hở gì không?Danh tự của Tạ Khoa rất đặc biệt sao?
- À, nếu ta nói Tạ Khoa này tương lai rất nổi danh ngươi có tin không?
Thẩm Quang khẽ giật mình, do dự một chút rồi nói:
- Thuộc hạ tin.
Trịnh Ngôn Khánh nở ra một nụ cười:
- Huynh tin mới là chuyện lạ, ta không phải là thần tiên, không biết trước đượcchuyện sau này, làm sao huynh tin được?
- Không, thuộc hạ nói thật thuộc hạ thật sự tin.
Thẩm Quang nghiêm mặt nói:
- Công tử, công tử lần này trở về Huỳnh Dương, cục diện đã được công tử cải tửhồi sinh.
- Người bên ngoài đều nói là nhờ đại công tử và lão thái gia bày mưu tính kếnhưng thuộc hạ biết rõ là công lao của đại công tử.
- Cho nên thuộc hạ tin công tử.
- Vậy ta nói ta kỳ thật không phải là người của thời đại này ngươi có tinkhông?
- À, thuộc hạ tin.
Thẩm Quang tựa hồ hơi do dự.
- Vậy ta nói, Đại Tùy có khả năng bị diệt vong ngươi có tin không?
Thẩm Quang biến sắc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thuộc hạ tin.
- Vậy ta nói với ngươi, những lời ta nói nãy giờ đều là chuyện phiếm, ngươi cótin không?
Thẩm Quang kinh ngạc đột nhiên phì cười:
- Chuyện này thì thuộc hạ tuyệt đối tin tưởng.
Thẩm Quang vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cái này thì nhất định phải tin...
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, Trịnh Ngôn Khánh thật thật giả giả mà ThẩmQuang thì nói đùa, lúc này khoảng cách chủ tớ đã giảm đi rất nhiều, trở thànhmột tình bạn nồng đậm.
Đột nhiên Tứ Nhã và Tế Yêu dựng thẳng tai lên, lao ra đại điện sủa một hồikhông ngớt.
Trịnh Ngôn Khánh và Thẩm Quang nhìn nhau rồi đồng thời đứng dậy, bước ra cửahiên của đại điện, Ngôn Khánh nhìn về phía xa xa mờ mờ có thể thấy trong bóngtối có thanh âm ngựa hí.
- Bẩm công tử, từ Thủ Dương Sơn có một đám người phóng tới, tay cầm binh khí.
- Bảo mọi người toàn bộ đứng lên.
Trịnh Ngôn Khánh ra lệnh sau đó xoay người nhảy xuống cửa hiên, vọt cổ ra khỏicửa miếu.
Cổ miếu này được lợi thế và địa thế, hơi cao hơn một chút, đứng ở trước cửa ánhmắt vô cùng bao quát.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Chú cháu Tạ Hoằng cũng bị kinh động, ra khỏi sương phòng cất tiếng hỏi TrịnhNgôn Khánh.
- Hình như có một đạo nhân mã kéo tới đây ý đồ tựa hồ như là không tốt, Tạ tiênsinh, ta đoán chừng mục tiêu của những người này chính là chúng ta, ban đêm bọnhọ tới điều tra, thừa dịp bọn họ chưa tới đây hai người mau chạy đi.
- Chuyện này sao có thể được?
Tạ Ánh Đăng mở to hai mắt rồi nói:
- Lâm trận mà bỏ trốn, truyền ra ngoài từ nay về sau ta làm sao có thể giáp mặtvới người khác.
- Đúng vậy.
Tạ Hoằng cũng liên tục gật đầu, tỏ ý khen lời nói của Tạ Ánh Đăng.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không thừa thời gian dây dưa với bọn họ, ánh mắt khôngngừng nhìn về phía xa xa. Trong đêm tối ánh lửa kia ngày càng đến gần hơn,tiếng ngựa hí cũng ngày càng lớn.
- Thiếu gia chúng ta phải làm sao bây giờ?
Trịnh Ngôn Khánh cắn môi, xem ra ánh lửa kia di động về chỗ này rất nhanh, nhìncó vẻ đối phương có không ít ngựa.
Trung Nguyên xưa nay thiếu ngựa đặc biệt là khi luân phiên chiến trận, ngựacàng khan hiếm.
Cho nên Tùy Văn Đế mở phố mua sắm dự trữ ngựa, đến thời Tùy Dạng Đế sau khiđánh tan dân tộc Thổ Dục Hồn, tăng cường trao đổi giữa Tây Vực và Trung Nguyên,số lượng ngựa trở nên dồi dào cho nên lúc này sơn tặc muốn có nhiều ngựa cũngkhông khó.
Trịnh Ngôn Khánh đang tính toán thì Đảng Sĩ Kiệt đã nói:
- Thiếu gia người tới đây nhân số khô ít, chúng ta chạy đi.
- Không thể chặn được, chúng ta mau ngăn lại.
- Đối phương di động rất nhanh, hiển nhiên có một đội kỵ mã, chúng ta bên nàytuy có ngựa nhưng phần lớn là súc vật kéo xe, chạy không thể nhanh được, nhấtđịnh sẽ bị truy kích, đến lúc đó càng thêm nguy hiểm, ta không tán thành rútlui.
Bùi Chương cũng nói:
- Chạy đúng là không phải biện pháp tốt.
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Thủ vững dựa vào cổ miếu, chúng ta có thể dựa vào căn miếu mà chống đỡ đượcmột lúc, nếu như bây giờ rời khỏi thì sẽ lập tức bị giết chết.
- Đem tất cả xe ngựa tới đây ngăn lỗ hổng lại, Đảng Sĩ Kiệt, Đảng Sĩ Anh, cácngươi mang năm người chuẩn bị tên, giữ vững những lỗ hổng, những người khác khônggiúp được gì thì trốn vào trong hậu điện, không cho phép lên tiếng...
Những người khác thì theo ta, tử thủ sơn môn.
Trịnh Ngôn Khánh lớn tiếng nói:
- Đem tất cả ngựa lại đây, một khi miếu bị phá thì lui lại giữ Quan Âm đạiđiện.
Ở phía xa xa những bó đuốc ngày càng nhiều, tiếng người ngày càng rõ ràng.
Nhìn tình thế cho thấy có tới mấy trăm người.
Tạ Hoàng cầm trong tay bảo cung, còn rút ra hai mũi tên.
Nhìn thấy tình hống này hắn hít một hơi thật sâu:
- Trịnh hiền chất, người tới không ít, chỉ sợ không thủ được.
- Đúng thế.
Trịnh Ngôn Khánh thần sắc cũng trở nên rất ngưng trọng.
Lúc này mọi con mắt ngoại trừ chú cháu Tạ gia đều ký thác vào cậu bé gần mườituổi này.
- Chúng ta lao ra đi?
- Sao?
- Một người lao ra tới Yển Sư cầu nguyện.
- Làm sao lao ra được?
Tạ Hoằng nhăn mày lại.
- Bọn họ giống như đã vây khốn cả sơn môn, bên ngoài đông nghịt mấy trăm ngườicòn có rất nhiều ngựa, đã tới trước cổ miếu, mỗi người tay đều cầm đao thương,đằng đằng sát khí.
Trịnh Ngôn Khánh đưa mắt nhìn qua Tạ Hoằng ra ý.
Tạ Hoằng gật đầu, đứng trước của lớn tiếng hỏi:
- Hảo hán bên ngoài là ai, chúng ta đi đường qua nơi này, chưa kịp tới báiphỏng mong các vị có thể bỏ quá cho.
Một hắc y kỵ sĩ lao tới, nghiêm nghị quát:
- Người bên trong nghe đây, chúng ta phụng lệnh của nhị đầu xà ở Thủ Dương Sơnđến đây cướp giết, nếu các ngươi thức thời thì ra ngoài đây cho ta, ta cho mỗingười một nhát, để các ngươi toàn thây.
- Nếu như không ra thì đừng trách bọn ta vô tình, đợi đến khi bọn ta tới cổmiếu thì sẽ dùng vạn đao cắt lên người các ngươi, đến lúc đó sống không bằngchết.
- Công tử, chúng ta đúng là không xong rồi.