Sổ Tay Hình Cảnh

Quyển 2 - Chương 58: Chiếc mặt nạ thứ hai

Type: Ký Ức Bỉ Ngạn

Trên con đường quốc lộ vắng vẻ, thi thoảng mới có xe qua lại, trời lâm râm
mưa, rơi xuống mặt có cảm giác lạnh lẽo. Diệp Nam Sênh uốn gối ngồi bên
vệ đường, đôi mắt bị ánh đèn phía xa hắt lên những quầng sáng loang lổ.
Giữa con đường cao tốc Lâm Túc 211, cô mặc áo phông quần bò, đang đợi
một người.

Màn đêm tĩnh mịch, bốn bề yên ắng, nhất là lúc không có xe cộ qua lại, bên tai chỉ còn tiếng mưa rả rích như lúc này.

Từ xa có tiếng động cơ vọng tới, âm thanh tới từ chiếc Porsche Cayenne,
dung tích động cơ 3.6. Diệp Nam Sênh ngẩng đầu lên, đập vào mắt là chiếc xe đua màu xanh ngọc với thiết kế đang thịnh hành. Rõ ràng là ban đêm,
chẳng biết có ánh sáng từ đâu rọi vào xe. Cửa xe để mở, tướng mạo người
trong xe càng thêm rõ nét. Người đó nghiêng đầu nhìn Diệp Nam Sênh. Cằm
cô ta nhọn hoắt, đôi mắt đen rất to, đang nhìn Diệp Nam Sênh, là Tiêu
Khả Nhân.

Tiêu Khả Nhân đang cười với Diệp Nam Sênh, Diệp Nam
Sênh cảm thấy nụ cười đó có chút không tự nhiên, đúng vào lúc cô đang
suy nghĩ xem chỗ nào không tự nhiên thì sự cố đột ngột xảy ra. Một cơn
gió thổi vào trong xe, cứ thế lột da mặt Tiêu Khả Nhân xuống.

Đau quá!

Diệp Nam Sênh nghe thấy Tiêu Khả Nhân hét như vậy. Cảm giác đau đớn cùng với tiếng hét của Tiêu Khả Nhân truyền thẳng tới mặt Diệp Nam Sênh, giống
như đang có rất nhiều lưỡi cưa cưa vào mặt mình, Diệp Nam Sênh ra sức
khoa tay múa chân, dường như muốn thông qua hành động này để tránh xa sự lây nhiễm của Tiêu Khả Nhân.

”Diệp Nam Sênh, còn cào nữa là mặt em nở hoa đấy.” Bên tai vang lên tiếng thở vừa ấm áp vừa có phần bó
tay. Diệp Nam Sênh mở mắt, thì ra là một giấc mơ.

Hôm sau, vụ án
trên đường cao tốc Lâm Túc 211 được đặt tên là “Vụ án cao tốc 211”, trở
thành vụ án đầu tiên chưa xác định được danh tính hung thủ nhưng đã bị
liệt vào danh sách các vụ trọng án của Công an quận Mân Sơn. Trong đó có hai nguyên nhân, một là vì bản thân vụ án đã chứa nhiều tình tiết ly
kỳ, hai là sau khi so sánh ADN của nạn nhân, đã xác định đó chính là
ngôi sao điện ảnh - Tiêu Khả Nhân.

Những vụ án dính líu tới
người của công chúng luôn dễ khiến dư luận chú ý, trong đó có không ít
nhân vật truyền thông đổ thêm dầu vào lửa. Lúc sáng sớm, trong căn hộ
902, tòa nhà 11 tiểu khu Tùng Bình, Diệp Nam Sênh mặc quần áo ngủ ngồi
bên cạnh bàn ăn, chiếc ti vi cỡ nhỏ chếch trước mặt đang phát tin tức
giải trí. Nghĩ cũng đủ biết, nội dung không có gì ngoài những chuyện
liên quan tới cái chết của Tiêu Khả Nhân.


Cô không quen dùng tay trái, thìa cháo chưa đưa được lên miệng đã “đút” cho bàn.

”Xong chưa? 902!” Cô cử động ngón trỏ bàn tay phải, thúc giục. Cung Khắc giữ
lấy ngón tay cử động lung tung của cô: “Còn không ngồi yên, anh sẽ cắt
vào thịt đấy.”

Cung Khắc đang cắt móng tay cho Diệp Nam Sênh. Ánh sáng trong phòng ăn rất rực rỡ, xuyên qua tấm kính trong suốt, hắt lên
người Cung Khắc. Anh cúi đầu, động tác nhẹ nhàng mà chăm chú. Hành động
của anh khiến Diệp Nam Sênh cảm thấy ấm áp.

Lúc sáng sớm, cô đã gặp ác mộng. Khi Cung Khắc gọi cô dậy, Diệp Nam Sênh mới biết mặt cô bị chính mình cào xước.

Cuối cùng cũng cắt xong tay phải, đổi sang tay trái. Diệp Nam Sênh múc một
thìa cháo cho Cung Khắc: “902, vì sao anh không muốn tham gia vào vụ án
này? Vì Đới Minh Mị bị cảnh sát liệt vào danh sách nghi phạm ư?”

Lư San hoàn toàn không giấu Cung Khắc con đường phá án của họ, trong đó
bao gồm việc Đới Minh Mị và mười mấy người khác có mâu thuẫn hoặc có
quan hệ lợi ích với Tiêu Khả Nhân đều bị cảnh sát Mân Sơn liệt vào danh
sách nghi phạm.

“Không phải.” Cung Khắc lắc đầu. Sự thật là
chính vào buổi sáng hôm đó, anh đã nhận được điện thoại của Lư San. Tối
ngày vụ án xảy ra, Đới Minh Mị đang cùng chị Hân tham gia một hoạt động, vốn không đủ thời gian gây án, có rất nhiều người có thể làm chứng. Anh nghiêng đầu nhìn móng tay của Diệp Nam Sênh, suy nghĩ một lát rồi dùng
giũa mài mấy lượt, khi ấy mới thả tay cô ra và nói: “Anh chỉ không muốn
họ cứ gặp vụ án nào là lại tới tìm anh. Họ cũng cần phải rèn luyện.”

”Ồ, không ngờ anh suy nghĩ cho Lư San như vậy đấy. Không hổ được người ta
gọi là tiền bối chứ gì?” Diệp Nam Sênh nhìn móng tay dưới nắng, bụng
móng nõn nà, đầu ngón tay được cắt giũa gọn gàng.

Cung Khắc gõ lên đầu cô, nhét bánh bao vào miệng cô, “Anh tham gia phá án thì em lại nói kiểu khác được ngay. Ăn bánh bao đi.”

Diệp Nam Sênh hớn hở cắn bánh bao, xem ra 902 ngày càng hiểu cô rồi.

Mặc dù không trực tiếp tham gia phá án nhưng Lư San vẫn báo cho Cung Khắc
biết mỗi một phát hiện mới. Khi tin tức tới, Cung Khắc đang lên lớp, anh để điện thoại ở phòng thí nghiệm, lúc ấy Diệp Nam Sênh đang quan sát
kính hiển vi, nghe thấy tiếng chuông bèn nhận máy.

”Tiền bối
không có ở đó?” Lư San vẫn tỏ ra nghi ngờ việc Diệp Nam Sênh nhận điện
thoại, khi nói không hề che giấu cảm xúc. Diệp Nam Sênh nhìn vào gương
làm bộ mặt kỳ quái để trút bớt những bất mãn với Lư San, nhưng khi nói
cô lại không bộc lộ cảm xúc, ngược lại còn rất lịch sự: “Đúng vậy, anh
ấy đang lên lớp, không có ở đây, khoảng ba mươi phút nữa là hết tiết.
Nếu cô và anh ấy cần nói chuyện lâu e là thời gian không đủ, vì nghỉ
giữa giờ chỉ có mười phút thôi, hơn nữa tiết sau anh ấy vẫn phải lên
lớp. À...” Cô không để Lư San có cơ hội nói: “Quên không nói, thường nếu giảng liên tục hai tiết thì giữa giờ anh ấy sẽ không về.”

”Bác Sỹ Diệp, chúng ta nói chuyện không cần phải nồng nặc mùi thuốc súng vậy chứ.” Lư San thở dài.

”Ừm.” Diệp Nam Sênh gật đầu, “Trừ phi tôi là thánh mẫu Maria, hoàn toàn chấp
nhận được việc một người con gái khác mượn danh nghĩa công việc để không ngừng lượn qua lượn lại bên cạnh người đàn ông của tôi, sau đó làm như
không thấy. Tiếc là tôi họ Diệp chứ không phải họ Thánh.”

Tính
cách của Diệp Nam Sênh là vậy. Cô sẽ biểu lộ rõ sự yêu ghét của bản
thân, không chua ngoa đanh đá, chỉ thích vẽ một vòng tròn rõ ràng bên
cạnh người đàn ông của mình rồi dựng một tấm biển, bên trên viết “Anh ấy đã có chủ“. Trừ phi anh ấy tự bước ra khỏi vòng tròn đó, nếu không thì
tránh làm phiền.

Đầu kia trầm mặc rất lâu, Diệp Nam Sênh cũng
không gấp gáp. Cô cầm găng tay trên bàn lên, vừa cắn vừa đợi Lư San lên
tiếng. Một lúc sau, Lư San cười khẽ: “Diệp Nam Sênh, rốt cuộc tôi cũng
hiểu vì sao tiền bối chọn cô mà không chọn tôi rồi. Thôi được, sau này
tôi sẽ chỉ coi anh ấy là tiền bối. Hôm nay gọi đến đây là để báo với hai người một việc. Ở nhà Tiêu Khả Nhân phát hiện được lông chó, kết quả
xét nghiệm chứng minh, đó chính là lông của con chó trước kia Đới Minh
Mị nuôi, thế nên Tiêu Khả Nhân rất có thể là người lúc trước đã hù dọa
Đới Minh Mị.”

”Ồ, biết rồi, còn chuyện gì nữa không?”

”Hết rồi.”

”Vậy thế đi, tạm biệt.” Diệp Nam Sênh ngắt máy. Sau đó Cung Khắc quay về,
Diệp Nam Sênh nói với anh về cuộc điện thoại của Lư San. Cô hỏi: “902,
em cũng muốn hỏi anh, vì sao anh chọn em mà không phải là ai khác?”

Lúc đó Cung Khắc đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà, anh thậm chí còn
không ngẩng đầu lên, mà trả lời thẳng thừng: “Các hạng mục lựa chọn chỉ
có một, còn biết chọn thế nào?”

Câu nói tình cảm đặc biệt của Cung Khắc đủ để khiến Diệp Nam Sênh cười nguyên cả ngày.

Tiến triển phía Lư San không mấy thuận lợi. Từ khi cảnh sát tiến hành điều
tra, bối cảnh và quan hệ xã hội của Tiêu Khả Nhân mới được khai quật dần dần. Cô ta không phải là một người thân thiện. Khi còn là người mới, có chút may mắn nên nổi tiếng rất nhanh, thế là kiêu ngạo tự mãn, đắc tội
với không ít người. Lần này trở lại cũng dựa vào mối quan hệ không thể
để ai biết với một vài nhà đầu tư mới có cơ hội leo cao. Trong giới đồn
đại, trong số các bà vợ của mấy nhà đầu tư đó, trước khi có chuyện đã có người lên tiếng định dạy cho Tiêu Khả Nhân một bài học.

Qua vài ngày điều tra sàng lọc, số lượng người tình nghi đã lên tới hơn ba
mươi, hơn nữa con số này còn tiếp tục tăng không ngừng.

Người mệt mỏi là Lư San. Hết cách thôi, chiều nay cô ta lại tới trường cảnh sát Lâm Thủy tìm Cung Khắc nhờ giúp đỡ.

”Tiền bối, em thật sự hết cách rồi. Các bài báo trong giới showbiz càng ngày
càng luyên thuyên, áp lực từ phía trên cũng rất lớn.” Lư San ngồi trên
sofa, nhìn Cung Khác phía đối diện và nói. Diệp Nam Sênh rót trà đi vào, đứng trước mặt Lư San. Đúng như Lư San đã nói, cô ta không còn thể hiện thứ tình cảm gì đặc biệt nữa. Diệp Nam Sênh cũng không phải người hẹp
hòi. Cô ngồi bên cạnh Lư San, nói với Cung Khắc: “902, anh mà còn thừa
nước đục thả câu thì hình tượng của anh trong lòng các đàn em sẽ không
còn đáng yêu nữa đâu.”

Bàn tay đang cầm bút của Cung Khắc run lên.

Đáng yêu? Anh ư?

Anh ho hai tiếng rồi cất lời: “ADN của đứa bé trong bụng Tiêu Khả Nhân đã có kết quả đối chiếu chưa?”

Lư San gật đầu, nhưng đây cũng là một chuyện khiến cô ta ủ dột. “Bọn em đã điều tra tất cả những người có quan hệ với Tiêu Khả Nhân, nhưng ADN đều không khớp, bây giờ bọn em vẫn đang tìm các nghi phạm khác.”

”Ồ...” Cung Khắc trầm ngâm giây lát, “Ý kiến của anh có vài điểm. Mục đích
Tiêu Khả Nhân lái xe đi Túc Thanh là gì? Ngoài ra, chuyện liên quan tới
cha của đứa bé, các em có thể tìm thêm người ngoài giới, ví dụ như bạn
học của cô ta xem sao.”

Cung Khắc luôn cảm thấy Tiêu Khả Nhân nửa đêm nửa hôm sẽ không vô duyên vô cớ lái xe tới Túc Thanh. Mà từ báo cáo khám nghiệm tử thi có thể thấy, bào thai kia đã được gần ba tháng rồi.
Một nghệ sỹ như Tiêu Khả Nhân đang lúc sự nghiệp được hâm nóng lại mang
thai, trừ phi có dự định kết hôn, nếu không sẽ lựa chọn phá bỏ. Khả năng kết hôn cực kỳ thấp, mà cô ta lại không chọn cách thứ hai, trong này có rất nhiều điểm mâu thuẫn...

”Nhưng mà...” Diệp Nam Sênh đột
nhiên lên tiếng: “Em cứ cảm thấy con người lái xe đi đường dài trong
tình trạng đau đớn kịch liệt như thế có rất nhiều điểm không hợp lý.”

Làm sao để giải thích những điểm không hợp lý này, Diệp Nam Sênh nhất thời chưa nói ra được.

Mấy ngày sau đó, theo chỉ thị của Cung Khắc, Lư San bắt đầu điều tra theo hướng mới.

Cùng với những bước chân nóng bức của mùa hè dần dần tiến vào tầm nhìn của
con người, mấy ngày nay có một tin tức tốt rơi xuống vào một ngày nắng
đẹp. Được chị Hân thông báo, sáng sớm Diệp Nam Sênh đọc tin tức giải trí đã được biết trước việc Đới Minh Mị sẽ trở lại đóng những vai trước đó
đã từ chối. Tiêu Khả Nhân vốn không phải lựa chọn hàng đầu của mấy đạo
diễn. Bây giờ cô ta chết rồi, mà mấy nhà tài trợ từng có “quan hệ thân
mật” với cô ta cũng rất phiền não và khổ sở khi bị cảnh sát điều tra,
lần lượt quay về nhà với vợ, tạm thời không dám xuất hiện gây rối thêm.

Thế nên, các đạo diễn và nhà sản xuất khi trước lại lần lượt tìm tới, yêu

cầu Đới Minh Mị nhận vai diễn. Đã nhận được tin người hù dọa mình khi
trước là Tiêu Khả Nhân, Đới Minh Mị không suy nghĩ gì mà nhận ngay lời
mời. Thời điểm khó khăn đã qua đi, cô ấy không còn lý do để từ chối.

Tối nay, Diệp Nam Sênh và Cung Khắc nhận được lời mời tới nhà Đới Minh Mị
ăn mừng. Bốn giờ họ tới nhà trẻ đón Đông Đông sau đó tới vườn hoa Danh
Đô. Lần này, các bảo vệ cũng không vì họ từng đến đây mà thả lỏng. Tình
huống vẫn giống lần trước y như đúc, gọi điện hỏi han trước rồi mới để
họ vào.

”Chị, mấy chú bảo vệ đó vất vả quá.” Đông Đông ngồi ở
ghế sau, đung đưa chân và nói. Diệp Nam Sênh quay đầu nhìn con bé: “Đúng rồi, nhưng chắc chắn không khổ bằng Đông Đông. Cái bụng của con réo
thật đau khổ.”

Đông Đông cười hì hì. Con bé chẳng thấy xấu hổ khi tâm tư bị vạch trần, nó đúng là vì bữa cơm tối nay mà đã bỏ bữa trưa ở
nhà trẻ.

Kết quả, thật không phụ sự mong đợi của mọi người, chị
Hân làm đầu bếp chính đã nấu cả một bàn đầy thức ăn. Đông Đông ăn đến độ không khép được miệng lại.

Sau bữa cơm, Đới Minh Mị cùng Cung
Khắc và Diệp Nam Sênh ngồi ngoài phòng khách nói chuyện. Công an tỉnh có vụ án phải giải quyết, Đới Minh Phong mấy hôm trước đã phải rời khỏi
Lâm Thủy. Lần này Đới Minh Mị chỉ mời ba người nhà Cung Khắc và hai cô
trợ lý của công ty quản lý.

Chị Hân đang gọt hoa quả ở trong
bếp, bên ngoài phòng khách vọng tới tiếng cộc cộc. Chị Hân gọi mấy người trong phòng: “Có người tới, ai đi mở cửa hộ tôi với.”

Vườn hoa
Danh Đô mặc dù có thiết kế thang máy vào năm thẳng nhà nhưng không phải
căn hộ nào cũng thế. Lần trước sau khi quyết định rút bớt khỏi giới giải trí, công ty quản lý của Đới Minh Mị đã sắp xếp cho cô ấy một căn hộ
không có thang máy đi thẳng vào nhà, hơi kém hơn căn hộ trước một chút.

Hai người trợ lý đáp lại rồi đứng dậy ra mở cửa. Mấy người còn lại tiếp tục trò chuyện. Nói thật, Diệp Nam Sênh không hiểu rõ lắm chuyện showbiz.
Ngược lại, bà Mục có thần tượng nên cô giúp bà Mục xin chữ ký của Đới
Minh Mị.

Mới ký được một nửa, một tiếng hét hoảng sợ tới cực điểm từ cửa vọng vào, nghe âm thanh ấy giống giọng của cô trợ lý vừa ra mở cửa.

”Sao vậy?” Diệp Nam Sênh nhanh nhẹn nhất, cùng Tề Hân một trước một sau vội chạy ra. Trước mặt họ, cô trợ lý kia đã ngồi bệt xuống đất, một tay chỉ về một hướng nào đó, miệng không còn nói rõ nên lời.

”Mặt... Tiêu Khả Nhân... Mặt...”

Diệp Nam Sênh nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy, khi nhìn thấy thứ kia trái tim cô cũng không kiểm soát được mà đập thình thịch.

Cánh cửa
chống trộm màu đỏ chìm mở về phía trong, phía sau cánh cửa, một thứ
giống như mặt nạ nửa trong suốt được dán lên đó. Một điểm được cố định
lên cửa, phần không được cố định vì cánh cửa lay động mà cũng nhẹ nhàng
bay bay. Mặc dù có chút khó khăn nhưng vẫn có thể nhận ra đó là gương
mặt của Tiêu Khả Nhân.