Sổ Tay Hình Cảnh

Quyển 2 - Chương 57: Lúc trước, lúc sau

Trên địa giới của thành phố Lâm Thủy, quận Mân Sơn là vị trí sát phía Nam
nhất. Từ Mân Sơn xuất phát, đi xe khoảng bảy tiếng là tới thành phố kế
cận – Túc Thanh. Túc Thanh là một thành phố lớn, nổi tiếng với các ngành công nghiệp nhẹ, tơ lụa của Túc Thanh không chỉ bán chạy ở trong nước,
mà còn đặc biệt quan trọng trong việc cung cấp nguyên liệu cho ngành may mặc ở nước ngoài. Địa điểm xảy ra vụ tai nạn nằm chính giữa con đường
cao tốc Lâm Túc 211, từ Mân Sơn đi tới Túc Thanh.

Đội cảnh sát
Công an quận Mân Sơn tìm được Cung Khắc lúc 10 giờ sáng, họ lại mất ba
tiếng mới tới được hiện trường – con đường lâm Túc 211 mặc dù tầm nhìn
khá rộng nhưng lại có chỗ khúc quanh.

Đó là thời điểm nóng nhất
trong ngày, cách rất xa nơi xảy ra tai nạn cũng có thể nhìn thấy tấm
biển giảm tốc được cảnh sát giao thông dựng lên. Đó là loại biển ba góc
hình nón, bên trên dán giấy huỳnh quang, có tác dụng nhắc nhở các xe qua lại đây kể cả khi trời tối: Xin hãy giảm tốc và đi chậm.

Quả
nhiên, còn chưa tới gần trung tâm hiện trường, xe cảnh sát của Công an
quận Mân Sơn đã bị một hàng các xe ô tô chờ được đi qua chặn đường. Nhìn đuôi chiếc xe Audi đứng gần họ nhất, Tiểu Hứa – cậu trinh sát đang chịu trách nhiệm lái xe có chút thiếu kiềm chế. Cậu ta sốt ruột goc móng tay lên vô lăng, bật ra những tiếng lạch cạch.

“Lưu lượng giao thông của con đường này không nhỏ phải không?” Cung Khắc ngồi ở ghế sau bất
ngờ lên tiếng. Trả lời anh là một cảnh sát nam đi cùng với Tiểu Hứa tới
mời Cung Khắc – Đồng Triết: “Dạ vâng, đây là con đường quốc lộ quan
trọng dẫn tới Túc Thanh, số lượng xe cộ ban ngày đi qua đây không hề
thua kém con số đi trong địa bàn quận Mân Sơn.”

“Nhưng buổi tối con số này chắc phải giảm mạnh lắm, nếu không sao người chết mấy tiếng rồi mới được phát hiện?”

Lời nói của Cung Khắc khiến Đổng Triết hoảng hốt. Cậu ta nhớ lại, hình như
trên đường tới đây, cậu ta chưa đưa cho Cung Khắc báo cáo khám nghiệm
pháp y sơ bộ mà!

“Thầy Cung, làm sao thầy biết!” Cậu ta khó che giấu được vẻ sửng sốt.

Cung Khắc chống khuỷu tay lên mép cửa, ngón trỏ cọ qua cọ lại dưới cằm, mắt
hướng ra ngoài, “Rất đơn giản, hành trình chúng ta tới đây là ba tiếng,
từ lúc cậu nhận được tin báo của cảnh sát ggiao thông tới khi khám
nghiệm bảo vệ hiện trường là khoảng một tiếng, cộng thêm việc còn từ đây đi tới tìm chúng tôi lại mất ba tiếng nữa. Như vậy xem ra nạn nhân được phát hiện lúc ba giờ sáng. Mà vụ tai nạn xảy ra có lẽ vào khoảng 11 giờ hoặc trước đó…”


Đồng Triết ngây người, vì ngay cả phía cảnh sát trước mắt còn chưa xác định được cụ thể thời gian xảy ra tai nạn.

“Vì mưa.” Cung Khắc chỉ tay ra ngoài cửa sổ. Phía dưới con đường quốc lộ
cao cao, ngay gần đó là một bãi đất rộng lớn. Cách đó không xa, có thể
loáng thoáng nhìn thấy ống khói đứng sừng sững của một công xưởng. Cung
Khắc nói: “Tối qua có lẽ Bính Đông đã đổ mưa.” Mà thời gian mưa cụ thể
có thể quan sát rõ ràng từ biểu đồ độ ẩm. Trùng hợp là chiếc xe của Tiêu Khả Nhân có dấu vết bị ướt mưa.

Cuối cùng cũng tới hiện trường
trung tâm. Trước khi vào, Cung Khắc phát hiện ra Diệp Nam Sênh đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Anh hỏi: “Em sao vậy?”

“Không sao, có
điều em đang nghĩ mình có nên giết anh diệt khẩu không, chứ có anh ở
đây, e là sớm muộn em cũng không giữ được bát cơm của mình.” Diệp Nam
Sênh xua tay, đùa cợt. “Nhưng mà sau đó em lại nghĩ, thất nghiệp có sao
đâu, dù sao cũng có anh nuôi.”

Cô hay có những logic rất quái lạ, nhưng Cung Khắc lại thích cô như vậy.

Vì tai nạn đã xảy ra rất lâu rồi nên không còn nhiều nhân viên được giữ
lại tại hiện trường. Ngoài mấy nhân viên pháp chứng mang theo máy móc
chuyên nghiệp đang kiểm tra thì còn có người của đội cảnh sát giao thông chịu trách nhiệm phân luồng, duy trì trật tự.

Thấy Cung Khắc
tới, hai người trong đám đông đang bận rộn vội qua đón. Một người là đội trưởng đội cảnh sát giao thông quận Mân Sơn – Lâm Chính. Người kia là
một người quen – Lư San.

“Tiền bối, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Sau khi mấy người họ bắt tay nhau xong, Lư San và Cung Khắc chào hỏi.
Chính tuần trước, vì điều động công việc, Lư San được chuyển từ Công an
quận Chiêu Dương tới đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội cảnh sát hình sự
Công an quận Mân Sơn, mới nhậm chức chưa lâu đã gặp vụ án này.

Diệp Nam Sênh cười tít mắt với cô ta, “Phải rồi, tôi cũng đang nghĩ sao có người cứ vất vưởng như hồn ma vậy?”

Lần này quả thật Lư San chủ trương nhờ cậy Cung Khắc, nhưng trọng điểm không phải là anh mà là Diệp Nam Sênh.

“Bác sỹ Diệp, lực lượng pháp y của Công an quận Mân Sơn còn quá mỏng, cộng
thêm việc vụ án này quả thật rất kỳ lạ nên tôi muốn mời cô tới tham gia
giúp đỡ.” Thái độ tốt đẹp một cách quá đáng của Lư San khiến Diệp Nam
Sênh không quen chút nào. Cô chép miệng một lúc lâu, cuối cùng nói một
câu: “Đi xem hiện trường trước đã.”

Diệp Nam Sênh là người như vậy, đối phương mà tử tế thì cô sẽ không thể khắc nghiệt được nữa.

Hiện trường cũng khá đơn giản. Gặp tai nạn là chiếc Porsche màu vàng, nằm
nghiêng bên vệ đường, đầu xe vì đâm vào hàng rào chắn với tốc độ cao nên đã biến dạng nghiêm trọng, mui xe phía trước chống trên đầu xe theo
hình ba góc, động cơ bên trong đã hở ra một phần. Các bộ phận biến thành màu đen, có dấu hiệu từng bị cháy.

Phía đuôi xe, có mấy nhân
viên đang giơ máy ảnh chụp mặt đất. Họ đang lấy dấu bánh xe trước vụ tai nạn. Trong vụ án có vẻ như tai nạn giao thông này, dấu bánh xe là một
chứng cứ rất quan trọng để định tính vụ án. Căn cứ vào dấu di chuyển của chiếc xe lúc trước có thể suy đoán xem nó có được phanh hay không.

Né khỏi khu vực lấy chứng cứ, Diệp Nam Sênh đi tới vị trí đầu xe. Xem ra
là một vụ tai nạn không hề nhẹ, không chỉ đầu xe bị biến dạng nghiêm
trọng mà chiếc xe này còn đâm vỡ dải phân cách, một nửa phần đầu đã thò
ra nền đường.

Diệp Nam Sênh đeo găng tay, cầm cọ lông tìm kiếm một
hồi ở vị trí ghế lái đã không còn ai từ lâu, tiếc là không có thu hoạch. Cô không hề buồn bã, mà chui ra khỏi xe, hỏi Lư San: “Tới xem nạn nhân
trước đi, chắc là đã khám nghiệm tử thi xong xuôi, đội ngũ ở đây cũng có kết luận rồi.”

Lư San đồng ý, cử người đưa Diệp Nam Sênh tới
nhà tang lễ quận Mân Sơn, nơi đặt thi thể. Mà vì một nguyên nhân nào đó, Cung Khắc không đi theo.

Nhà tang lễ quận Mân Sơn có các thiết
bị nền tảng không tệ, có phòng giải phẫu pháp y rất chuyên nghiệp, bên
trong còn được lắp đặt quạt thông gió trên dưới khiến các pháp y làm
việc ở mùa hè nóng nực cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng cho dù là vậy, pháp y vẫn là một nghề vất vả.

Trên chiếc giường giải phẫu
trong phòng số 3, Diệp Nam Sênh mặc Áo giải phẫu kín mít cuối cùng cũng
nhìn thấy “người không mặt”chết trong xe như lời đồn. Là một cô gái rất
trẻ, eo thon chân dài, trước khi chết có lẽ da rất trắng, một cô gái
xinh đẹp, nếu không nhìn mặt cô ta.

Cùng với Diệp Nam Sênh hoàn
thành công việc khám nghiệm là nhân Viên phòng pháp y của Công an quận
Mân Sơn, vừa mới gặp đã tự giới thiệu mình họ Đậu, các đồng nghiệp hay
gọi anh ta là Đậu đen, vì da anh ta cũng đen. Đậu đen là một thanh niên
rất cầu tiến, tiếc là kinh nghiệm còn ít.

Diệp Nam Sênh vừa đeo găng tay cao su vừa chỉ vào thi thể trên giường: “Tằm lột xác chắc cũng chỉ thế này thôi.”

Quả thực, tạm thời chưa nói tới các vết thương khác trên thi thể, chỉ
xét riêng gương mặt, đó tuyệt đối là gương mặt kinh dị nhất Diệp Nam
Sênh từng nhìn thấy. Không chỉ là da mặt không còn sót lại chút nào mà
vì vụ tai nạn, cả gương mặt như bị bánh xe lăn qua vậy, rời rạc tan nát, máu thịt đỏ lòm, má phải của nạn nhân cũng bị lăn qua một nửa, kết mạng trắng nhợt lộ ra vẻ ghê rợn.

Tiếng ù ù của chiếc máy thông gió
trong phòng dường như cũng khiếp sợ trước cái chết này, không còn quá
vang nữa. Tiếng nuốt nước bọt của Đậu đen cũng trở nên rõ mồn một.

Nhưng Diệp Nam Sênh vẫn bình thản, ghé sát lại để quan sát thương tích cụ
thể. “Cơ gò má bên phải bị rạn nứt, cơ vòng quanh miệng nứt gãy như bị
cắt, có lẽ là bị cắt bởi một vật cùn cứng nào đó mà thành...”

Đậu đen ghi chép đến đây bèn ngẩng đầu lên giải thích với Diệp Nam Sênh:“Trên xe phát hiện có một hộp gỗ đựng nữ trang, bên trên dính máu, được
đồng nghiệp của tôi mang về xét nghiệm. Từ vị trí đặt và vị trí lúc ấy
của nạn nhân thì có thể vết thương này do nó gây ra.”

Diệp Nam Sênh trầm mặc, trước khi đưa ra mọi kết luận, bất kỳ suy đoán nào cũng là suy đoán chủ quan, không có căn cứ.

”Anh chú ý thấy gương mặt thi thể này có đặc điểm gì không?” Diệp Nam Sênh
hỏi đột ngột, Tiểu Đậu hoàn toàn không chuẩn bị. Anh ta cũng sát lại gần một lúc, cuối cùng chịu không nổi cảm giác buồn nôn phải lùi về, lắc
đầu, “Đã bị đâm đến mức này rồi, thật sự không nhận ra gì nữa.”

”Anh tốt nghiệp trường nào vậy? Tôi mà là giáo viên của anh, biết anh đi làm rồi còn thế này, tuyệt đối sẽ mang thước kẻ tới đánh anh.” Diệp Nam
Sênh chỉ tay vào phần đầu của nạn nhân: “Mỡ trên mặt ít hơn người bình
thường khoảng hai phần ba, mặc dù không có dấu vết chỉnh hình như mài
xương nhưng có lẽ từng đi hút mỡ.”

Cả mặt mà cũng hút mỡ, thân phận của nạn nhân được thu hẹp lại rất nhiều.


“Kết quả so sánh ADN của Tiêu Khả Nhân thế nào rồi?” Sau khi quan sát những
biểu hiện trên thi thể, Diệp Nam Sênh hỏi Đậu đen. Tiểu Đậu đã chuẩn bị
bắt đầu chính thức hợp tác khám nghiệm tử thi lần này trả lời rất dễ
dàng: “Khi tới tôi đã liên lạc với phòng ADN, mẫu trong nhà Tiêu Khả
Nhân cũng đã được đưa tới, đoán chừng từ khi mở rộng mẫu cho tới khi kết thúc có kết quả cũng phải sáu tiếng đồng hồ.”

”Được.” Diệp Nam Sênh thở hắt ra, “Trước lúc đó, chúng ta tìm các manh mối khác đã.”

Trải qua gần hai tiếng đồng hồ giải phẫu, kết luận về cơ bản đã rõ ràng.
Nguyên nhân tử vong là do chết não sau khi bị va đập mạnh ở phần đầu.
Diệp Nam Sênh đã dùng cưa điện mổ hộp sọ, cắt xương sọ của nạn nhân ra,
phát hiện dưới màng cứng đại não xung huyết một mảng lớn, trong kết cấu
não bộ có một diện tích rộng xảy ra hiện tượng vỡ nát. Hơn nữa trên
người nạn nhân, ngoài những vết bầm tím do bị đụng để lại thì không có
vết thương đáng nghi nào khác.

Cô có vẻ không cam tâm, thế nên cầm dao giải phẫu lần nữa, bắt đầu mổ phần bụng của nạn nhân.

Ổ bụng bị thương không nặng, ngoài một số vết bầm thì ngũ tạng rất sạch
sẽ. Khi giải phẫu tới tử cung, Tiểu Đậu bỗng kêu lên: “Bác sỹ Diệp, nạn
nhân này đang mang thai!”

Đúng như Tiểu Đậu nói, phôi thai nhỏ xíu đang nằm cuộn tròn trong một góc tử cung, đã tử vong.

”Đưa đi xét nghiệm ADN.” Sau một hồi thổn thức, Diệp Nam Sênh để Tiểu Đậu lấy bào thai ra.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào, là Cung Khắc cùng
Lâm Chính và Lư San đi theo. Lư San hỏi Diệp Nam Sênh: “Thế nào rồi, đã
xác định được nguyên nhân tử vong chưa?”

”Tai nạn khiến nạn nhân chết não, thời gian tử vong vào khoảng mười giờ đêm đến mười một giờ đêm.”

”Thế là đúng rồi.” Người nói câu này là Lâm Chính. Anh ta vỗ tay, “Người của đội kỹ thuật đã xác nhận, vụ tai nạn này là do phanh xe mất độ nhạy bén khiến xe mất kiểm soát, dấu bánh xe và hình ảnh trong camera giám sát
đều đã được xác minh, cộng thêm phía pháp y xác định nguyên nhân cái
chết. Việc chúng ta phải làm bây giờ là điều tra xem sau khi vụ án xảy
ra, ai đã lột da mặt của cô gái này.”

“No, no, no. Không phải sau đó nhé.” Diệp Nam Sênh lắc đầu. Thông qua đơn kết vảy của vết thương và mức độ thể hiện của vết thương, khuôn mặt của cô gái này không phải bị
lột ra sau khi bị tai nạn, càng không thể do vụ tai nạn mà thành, trước
đó khoảng mấy tiếng, khuôn mặt của cô ta đã không còn nữa...”

Dưới bóng đêm đen đặc, trên trời có tiếng quạ kêu vang. Trời mưa, một bóng
người phụ nữ không có mặt lái xe trên đường cao tốc ở ngoại ô thành phố, chỉ cần nghĩ tới cảnh này, những người có mặt đều không khỏi rùng mình.