Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 289: Cảnh Sát Phùng Phàm

Phùng Phàm cũng không khách khí, nhìn xung quanh, “Đội trưởng Hạ, có thể tìm một chỗ nói chuyện không? Chúng ta sẽ nói chi tiết.”

Vú Vương vừa xuống đến, chỉ vào một phòng ở phòng khách, “Cậu Tiểu Hạ vào phòng khách nhỏ kia đi, chỗ đó rất yên tĩnh.” Nói xong liền đẩy cửa ra, tiện thể nhìn Phùng Phàm, “Đồng chí cảnh sát, cậu ăn sáng chưa, nếu chưa thì cùng ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Phùng Phàm vừa nghe vậy đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cái bụng không đói ban đầu đã bắt đầu biểu tình “ọt ọt”, mặt của anh ta đỏ lên, ôm bụng, cười xấu hổ, “Vậy tôi không khách sáo nữa.”

“Không có gì không có gì, tôi làm nhiều thức ăn mà, các cậu vào phòng khách đợi một lúc, tôi sẽ mang đồ ăn vào ngay.” Vú Vương nói xong thì xoay người và đóng lại cửa phòng khách.

Bà Hạ vẫn còn ngơ ngác đứng ở cầu thang, ban đầu bà bước đi chậm, vừa nãy sợ cháu mình bỏ đi, bây giờ nhìn thấy cháu mình không đi nữa mới cảm thấy yên lòng, đột nhiên cảm giác chân mình không bước đi được nữa.

Vú Vương thở dài, “Bà chủ, cậu Hạ mới vừa về, bà đừng nên quá nóng vội, hơn nữa tôi thấy nhân phẩm của cô Lục kia cũng tốt... Bà vẫn nên từ từ thôi, mau đi ăn sáng, ăn sáng xong bà còn phải uống thuốc đấy.”

Phùng Phàm ngồi trên ghế, nhìn Hạ Thần Phong và Lục Dao ở đối diện, “Chuyện là thế này. Năm trước, thành phố Bắc Kinh có xảy ra ba vụ án mạng, nạn nhân đều là tài xế taxi. Theo như các vụ án trước đó thì hung thủ sẽ không gây án vào dịp lễ Tết, nhưng hôm qua lại có một nạn nhân là tài xế, thi thể của anh ta được người vệ sinh môi trường phát hiện ra. Chúng tôi nhận được một tin tức, Trương Quốc Cường - chính là tài xế của chiếc xe hôm qua cô ngồi, cung cấp thông tin của cô cho chúng tôi.”

Trên mặt Lục Dao hiện lên vẻ quả nhiên là vậy, còn Hạ Thần Phong thì nghĩ đến tình cảnh ban đầu khi lần đầu tiên mình gặp Lục Dao, cũng có dáng vẻ ngạc nhiên như bây giờ.


“Theo như những gì Trương Quốc Cường miêu tả, nếu anh ta tiếp tục lái xe vào buổi tối, thì khả năng 80% người tài xế chết ở ven đường đó chính là anh ta, nhưng bởi vì lời khuyên của cô Lục Dao, nên anh ta mới quyết định không lái xe buổi tối nữa.” Phùng Phàm vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Lục Dao, chính là muốn nhìn ra một chút gì đó từ trên khuôn mặt của Lục Dao, nhưng thật đáng tiếc là trên khuôn mặt của Lục Dao biểu hiện vẻ rất bình thường, giống như đang nghe Phùng Phàm nói đến vấn đề sáng nay ăn gì vậy.

“Đúng vậy, tôi đã nói với bác tài xế đó như vậy, nhưng nếu anh đến đây, đương nhiên là đã biết quan hệ giữa tôi và Hạ Thần Phong, như vậy chắc là cũng nghe nói qua chuyện ở thành phố Tô rồi đúng không? Có lẽ anh nghi ngờ tôi là hung thủ?” Lúc Lục Dao nói đến từ hung thủ, cô liếc nhìn sang phía Hạ Thần Phong, trước đây người này còn sống chết không chịu tin mình.

Phùng Phàm vuốt mũi, “Hung thủ, làm sao có thể chứ. Thời gian ba người trước tử vong, cô còn đang ở thành phố Tô, nếu như là bắt chước phạm tội, vậy thì ngày hôm qua cô vừa đến Bắc Kinh để bắt chước hành vi phạm tội hệt như vậy, nếu không phải là hung thủ thì chính là người quen thuộc với hung thủ. Nhưng tôi tin tưởng đội trưởng Hạ sẽ không tìm một người có khuynh hướng phạm tội để làm bạn gái, cậu nói xem có đúng không?”

Bộ ria mép của Phùng Phàm nhếch lên, anh ta vừa cười vừa nói nhìn Hạ Thần Phong.

“Vậy, hôm nay, đội trưởng Phùng đến đây là?”

“Ôi, trước khi đến đây tôi đã gọi điện đến thành phố Tô của hai người, có một đồng chí cảnh sát nghe máy, cậu ta nói ra rất nhiều bản lĩnh của hai người. Đội trưởng Hạ chính là thần thám nổi tiếng trong giới cảnh sát của chúng tôi, bây giờ lại có một cô gái là thần toán phối hợp cùng với cậu, còn có vụ án gì có thể làm khó được hai người chứ?”

Ý của Phùng Phàm đã rất rõ ràng, chính là mong nhận được sự giúp đỡ của Hạ Thần Phong và Lục Dao. Bây giờ vụ việc đã trở nên rất khó giải quyết sau khi nạn nhân thứ tư xuất hiện, anh ta đã báo cáo với Cục, xin sự giúp đỡ của đồng chí cảnh sát Hạ Thần Phong của thành phố Tô, có ý muốn thành lập một tổ chuyên xử lý những vụ án đặc biệt, và cố gắng tranh thủ phá án càng sớm càng tốt, bởi vậy trong Cục đã cấp cho Phùng Phàm rất nhiều quyền nhân sự, chỉ cần cậu phá được án trong thời gian nhanh nhất, cậu muốn người nào, chúng tôi sẽ cho cậu người đó.

Nhưng bây giờ... Hạ Thần Phong vẫn còn nhớ rõ trên người mình vẫn đang có “tội”, bây giờ anh đang trong trạng thái tạm thời bị đình chỉ công tác, mà Lục Dao thì vốn không phải là người trong biên chế cảnh sát, cho dù muốn giúp thì cũng sợ rằng không thành công.


Nhìn vẻ do dự của hai người, Phùng Phàm cũng không nóng vội, mặc dù là đã gửi báo cáo, Hạ Thần Phong là cảnh sát nên chắc chắn sẽ được gửi đến, nhưng còn Lục Dao thì không chắc chắn, cô không phải là cảnh sát, đương nhiên là phải có sự đồng ý của cô thì mới được. Đối với Phùng Phàm, anh ta không quan tâm Lục Dao phá án như thế nào, không quan tâm con mèo đen hay con mèo trắng có thể bắt được chuột, con mèo nào bắt được chuột là thì là con mèo giỏi. Bây giờ cho dù bạn là một con mèo thì chỉ cần bắt được chuột là đã là một con mèo giỏi rồi.

“Đương nhiên tôi biết hai người đang lo lắng về vấn đề gì, cho dù đội trưởng Hạ hay cô Lục giỏi đến mức nào thì vẫn phải trải qua quá trình, tôi tin rằng nếu có sự tham gia của hai người thì vụ án này sẽ sớm được phá, mọi người cũng đều hy vọng thành phố Bắc Kinh có thể sớm khôi phục hòa bình.”

So về năng lực phá án thì Phùng Phàm không bằng Hạ Thần Phong. Nhưng Phùng Phàm rất giỏi trong việc giao tiếp, rất giỏi ăn nói.

Một chiếc mũ lớn như vậy chụp lên đầu, Hạ Thần Phong và Lục Dao còn có thể nói được gì, người ta cũng đã nói hợp tình hợp lý như thế.

Ba người ăn sáng xong đến Cục Cảnh sát thành phố Bắc Kinh, so với Cục Cảnh sát thành phố Tô thì Cục Cảnh sát thành phố Bắc Kinh hiện đại và nhân số đông hơn rất nhiều. Lúc đi vào phòng làm việc, Lục Dao còn tưởng rằng mình đi vào phòng điều tra hình sự, một khi có vụ án thì sẽ có môi trường xung quanh âm u tăm tối. Thật không ngờ, nếu so thành phố Bắc Kinh với thành phố Tô, thì chí ít là không có mùi khó ngửi.

Phùng Phàm vừa nói vừa cười, “Gần đây trong văn phòng có người có con nhỏ, mọi người đều ở bên ngoài để hút thuốc. Đội trưởng Hạ, chúng ta đi ra đây hút một điếu thuốc, lúc vào họp rồi phải mất bốn năm tiếng không được hút thuốc đấy!” Phùng Phàm nói xong thì lấy hộp thuốc lá từ trong túi áo của mình ra, định giải quyết cơn nghiện thuốc lá trước.

“Không, tôi cai thuốc rồi.” Lời Hạ Thần Phong khiến Phùng Phàm buồn cười, “Ôi, hiếm thấy nhá! Được được. Tôi đi hút một điếu trước, hai người ở đây xem tài liệu đi.”

Hạ Thần Phong gật đầu, mặc dù trong phòng làm việc có mấy người nhìn mình với Lục Dao với ánh mắt tò mò, nhưng dù sao mình cũng được Phùng Phàm dẫn vào, hơn nữa mọi người còn nghe được một chút tin tức, là chọn một số cao thủ đến để phá án, nói vậy thì hai người này chắc là cao thủ rồi.

Một người đàn ông đeo kính nhìn Hạ Thần Phong rồi đột nhiên nhận ra, “Đây là Hạ Thần Phong của thành phố Tô, nghe nói phá án rất giỏi.” Nói đến cái tên Hạ Thần Phong, mọi người đều cảm thấy rất quen tai, nghĩ đến anh chàng đẹp chai này thực sự là quỷ kiến sầu(*) của tội phạm.

(*) Quỷ kiến sầu: tên một loại cây, và người ta cho rằng quỷ kiến sầu có thể trừ tà ma, đuổi quỷ dữ... Trong trường hợp này, ý mọi người nói Hạ Thần Phong là quỷ kiến sầu, là khắc tinh của tội phạm, làmột người có thể xua đuổi và làm cho các tội phạm phải sợ hãi.