Lục Dao xoay người, “Cái này, chẳng qua là cháu cảm thấy có rất ít người biết ý nghĩa của việc trồng hai cây cao to trong sân nhà...”
“Hai cây này có lịch sử hai mươi ba năm, là bố Thần Phong và bố Tiểu Bạch cùng nhau trồng. Cây tùng này, có ý nghĩa là tồn tại mãi mãi.”
Lục Dao khẽ nhíu mày, cái cây này nếu còn nhỏ thì có thể không có gì, nhưng khi lớn đến thế này thì sẽ có chút ảnh hưởng đến phong thủy. Thực ra nếu như không có hai cây ngày thì ngôi nhà cổ này của nhà họ Hạ có phong thủy rất tốt, nhưng cũng là bởi vì phong thủy này mà bây giờ phá hủy bố cục vốn có.
“Bà Hạ, không biết bà đã nghe qua câu này chưa, cây lớn gọi ‘âm’”.
Lục Dao thấy sức khỏe hiện nay của bà Hạ không được tốt lắm, rất có thể là do phong thủy đã bắt đầu thay đổi từ trường nơi này. Trong nhà quanh năm không có ánh nắng mặt trời khiến môi trường ở đây biến thành âm u và ẩm ướt, không có lợi cho sức khỏe của người già.
Bà Hạ là một người mê tín, đương nhiên là hiểu những lời Lục Dao nói có nghĩa là gì. Nhưng bây giờ sau khi Lục Dao nói xong bà cảm thấy rất không thích, thậm chí có thể nói là trên khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận, “Cô có ý gì, có phải là vì chúng tôi cản trở cô và Thần Phong cho nên cô mới nói ra điều này, cây này có cái gì không tốt chứ?”
Lục Dao nhíu mày, không biết nên nói thế nào. Nghĩ đến cái cây này là vật kỷ niệm, đặc biệt là bây giờ bố của Hạ Thần Phong đã mất, gốc cây này do bố của Thần Phong trồng nên đã thành niệm tưởng trong lòng hai ông bà.
Bà Hạ thấy Lục Dao mím miệng không nói lời nào, càng tức giận, “Cô là một cô gái trẻ, vẻ ngoài lẳng lơ mê hoặc lòng người, vậy tôi sẽ làm người xấu nói cho cô biết. Hôm qua cô cũng thấy rồi đấy, con gái nhà họ Thẩm mới là cô gái mà chúng tôi coi trọng, còn cô, tuy bây giờ Thần Phong thích cô, nhưng chút thích này làm sao có thể là nghiêm túc chứ. Tôi thấy cô còn nhỏ tuổi, sớm buông tha cho Thần Phong nhà chúng tôi đi, nhà họ Hạ chúng tôi sẽ không đồng ý cho cô bước chân vào đâu.”
“Bà nội.” Hạ Thần Phong đứng trên ban công tầng hai, anh chỉ mặc một chiếc áo len dày, cứ như vậy nhìn bà nội mình, trên khuôn mặt là vẻ đau xót và không tán thành.
Ban đầu bà Hạ còn có chút ngượng ngùng vì bị cháu mình bắt gặp, nhưng nghĩ đến mục đích của chính mình, vẫn cứng miệng nói, “Cho dù cháu nghe được, bà vẫn muốn nói như vậy. Thần Phong, nếu hôm qua cháu không cứng rắn như thế, ông bà cũng sẽ không để cô Lục vào, nếu Tiểu Duyệt người ta không để tâm thì thôi, nhưng nếu người ta giận thì cháu muốn chúng ta phải ăn nói như thế nào với nhà họ Thẩm.”
“Ăn nói thế nào là chuyện của bà. Bà nội, cháu nói rồi, Lục Dao là cô gái mà cháu coi trọng, là cô gái mà cháu thích, cháu không cần sự đồng ý của ông bà. Lần này trở về cũng là vì lời hứa trước đây, nhưng lúc đó cháu cũng không nói sẽ ở lại bao lâu. Hôm nay cháu dẫn A Dao đi gặp bố mẹ xong sẽ rời đi, nếu bà không chào đón chúng cháu thì chúng cháu cũng sẽ không về nữa. Bây giờ cháu đang đứng tên cổ phần công ty nhà họ Hạ, năm sau cháu sẽ ký hợp đồng chính thức trao lại cổ phần công ty cho ông nội.”
Hạ Thần Phong còn nghĩ rằng tối hôm qua Lục Dao còn bởi vì quẻ tượng biểu hiện quan hệ giữa mình và ông bà sẽ tốt đẹp hơn mà hài lòng, nhưng bây giờ sáng sớm tỉnh dậy đã thấy bà nội mình đối xử như vậy với Lục Dao.
Bà Hạ thấy Hạ Thần Phong đi vào rồi mới cảm thấy lo lắng, vội vội vàng vàng chạy theo vào, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, chỉ sợ cháu trai mình sẽ lại rời đi.
Lục Dao cũng rất ngạc nhiên, ban đầu cô còn có kế hoạch từ từ lấy lòng bà Hạ, nhưng đột nhiên bị Hạ Thần Phong xen vào, làm kế hoạch của cô bị xáo trộn.
Quả nhiên, lúc bà Hạ đến phòng của Hạ Thần Phong thì anh đã thu xếp xong hành lý, thuận tiện vào phòng Lục Dao lấy đồ cho cô, động tác rất nhuần nhuyễn.
“Thần Phong, cháu làm gì vậy! Mau bỏ xuống!” Bà Hạ đi đến, thấy động tác nôn nóng của Hạ Thần Phong thì không tự chủ được mà lớn giọng, nhưng cũng nhanh chóng kiềm chế lại, bà vội vàng giậm chân.
“Bà nội, nếu bà đã không chào đón chúng cháu, vậy chúng cháu đi thì tốt hơn!” Hạ Thần Phong nói với vẻ mặt bình thản.
“Cháu bỏ hết xuống cho bà, cháu như này định làm tức chết bà hả! Nhà họ Hạ chúng ta chỉ còn lại một mình cháu, cháu thực sự muốn chọc giận ông nội cháu sao?”
Hạ Thần Phong hít vào một hơi thật sâu, “Bà nội, rốt cuộc ông bà coi cháu là cái gì! Năm đó lúc bố mẹ cháu gặp chuyện không may, bà nói, nhà họ Hạ còn có một người, cho nên chân tướng và gì gì đó không quan trọng, nhưng bố cháu là con trai ruột của bà mà. Cháu rời khỏi nhà họ Hạ lâu như vậy cháu luôn nghĩ rằng, nhà họ Hạ chúng ta ngoài tiền thì còn có cái gì, chẳng có gì cả! Một gia đình như vậy không phải là gia đình mà cháu muốn. Cháu thà không có tiền, chỉ cần cả nhà sống hạnh phúc, chứ không phải vì lợi ích của mọi người mà đeo mặt nạ để sống!”
Trong lòng Hạ Thần Phong cũng chán nản, anh cũng muốn sống hòa thuận với gia đình, nhưng mỗi lần nói đến chuyện này đều cảm thấy rất mệt mỏi.
Lục Dao đứng bên ngoài, không biết làm thế nào để hòa giải...
“Cậu chủ Hạ, cô Lục, có một viên cảnh sát đến tìm hai người.” Vú Vương xuất hiện kịp thời phá vỡ sự căng thẳng này. Khóe mắt bà Hạ đã đỏ hoe, bà dùng lực mạnh kéo chiếc va ly của Hạ Thần Phong, còn Hạ Thần Phong khi nghe thấy hai chữ cảnh sát thì cảm thấy rất kỳ lạ.
Lục Dao quay đầu, “E rằng hôm qua em đã nhiều lời rồi.”
Trong lòng cô đã có tính toán, chỉ sợ là người tài xế ngày hôm qua đã hóa giải được nguy cơ rồi, nhưng không có nghĩa là hung thủ không tìm những người khác để phạm tội.
Vú Vương vỗ tay bà Hạ, “Phu nhân, cậu chủ Hạ sẽ không đi đâu, dưới nhà có người tìm cậu ấy, cậu ấy không mang theo hành lý.” Vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu với Hạ Thần Phong một cái.
Vú Vương nhìn Hạ Thần Phong lớn lên, lần này anh cũng nén sự khó chịu trong ngực buông tay ra, dẫn Lục Dao đi xuống nhà.
Người đàn ông có ria mép đứng ở cửa, nhìn cách trang trí trong phòng khách mà tấm tắc tặc lưỡi, chiếc đèn chùm pha lê này, bức tranh tường này, đoán chừng có dùng tiền lương mười năm cũng không mua được...
Hạ Thần Phong này thực sự kỳ lạ, là người có tiền mà không làm, lại chạy đến thành phố Tô làm cảnh sát, mà cuộc sống bây giờ cũng không tệ lắm. Nghĩ đến thông tin vừa nhận được, người đàn ông có ria mép nghĩ thế giới này đúng là kỳ diệu.
“Chào anh, tôi là Hạ Thần Phong.” Hạ Thần Phong vừa xuống đã nhìn thấy Tiểu Hồ Tử đứng ở cửa, mặc dù hai người chưa từng gặp nhau, nhưng đều là người trong ngành cảnh sát, đã từng thấy qua ảnh chụp.
“Chào cậu, tôi là Phùng Phàm. Đội điều tra của cảnh sát thành phố Bắc Kinh.” Người đàn ông có ria mép - Phùng Phàm vươn tay ra bắt tay với Hạ Thần Phong.
“Đội trưởng Phùng, lần này...” Lục Dao vừa mới nói một câu, trong lòng Hạ Thần Phong liền biết, nhưng anh không biết Lục Dao đã gặp vụ án nào.
Phùng Phàm liếc nhìn Lục Dao đứng đằng sau Hạ Thần Phong, “Xin hỏi, đây có phải là cô Lục không?”
Lục Dao thấy hỏi mình, gật đầu, “Chào anh, đội trưởng Phùng.”
“Chào cô, xin hỏi cô Lục có phải ngày hôm qua cô gọi xe đến gần tòa nhà Tín Hợp không?”
“Đúng vậy, chiều hôm qua tôi đã bắt một chiếc taxi đến tòa nhà Tín Hợp, là người tài xế kia tìm anh sao?” Lục Dao đã nhìn ra, Phùng Phàm đến đây là muốn mình và Hạ Thần Phong giúp đỡ chuyện gì đó.