Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 438: Thời kỳ viễn cổ cự thú (1)

Cảm xúc của Thâm Hải Minh Xà có chút kích động.

- Không, đây tuyệt đối là đúng vậy, hiện tại vị trí của chúng ta tuyệt đối là thời

kỳ viễn cổ hung thú, lại nói tới khỏa Luân Hồi quả kia. Chuyện này, chỉ

sợ ngay cả Giải Trĩ cũng không biết. Cũng chỉ có những lão gia hỏa vạn

năm mới có ấn tượng.

Một tầng hồng sắc quang ảnh từ cánh tay

phải của Tề Nhạc phóng ra ngoài, Văn Đình ở trạng thái hư ảnh trống rỗng xuất hiện, dưới tình huống hợp thể với Tề Nhạc, năng lượng Cự Thú Hoạt

Xá Lợi của nàng hoàn toàn thuộc về thân thể Tề Nhạc, và năng lượng của

nàng thu liễm lại.

Lúc này Văn Đình cũng muốn biết rõ tình

huống, nhất là nghe Thâm Hải Minh Xà nói bọn họ đi tới thời kỳ viễn cổ

cự thú, lập tức lợi dụng thể lực của mình, không thể chờ đợi được hiện

ra, như vậy, nàng có thể bằng vào năng lượng biến ảo hư ảnh trực tiếp

nói chuyện với ngoại giới, cũng không ảnh hưởng tới năng lượng khi hợp

thể với Tề Nhạc.

Đương nhiên, lúc Tề Nhạc chiến đấu tình

huống này không xuất hiện, bởi vì khi đó Văn Đình cần toàn lực dung

nhập vào khống chế năng lượng dung hợp với trạng thái của Tề Nhạc, tuyệt đối không được phân tâm.

Văn Đình hỏi:

- Rốt cuộc Luân Hồi quả này là cái gì? Tại sao trước giờ tôi chưa từng nghe qua.

Đột nhiên nhìn thấy bộ dáng quái dị của Thâm Hải Minh Xà, sau khi trải

qua kinh ngạc ngắn ngủi. Nàng rất nhanh khôi phục bình thường, dù sao,

trong cơ thể nàng cũng có huyết mạch của hung thú.

Ánh mắt âm u dày đặc của Thâm Hải Minh Xà mang theo một tia hào quang lạnh nhạt, nói:

- Nói tới thời kỳ viễn cổ hung thú thì nó còn sớm hơn cả chúng thần,

thật lâu trước kia, thế giới này của chúng ta xuất hiện. Trong truyền

thuyết, là Bàn Cổ đại thần Khai Thiên Ích Địa mà thành. Tuy chưa chắc là sự thật. Nhưng mà, thời kỳ chúng thần. Xác thực có một đám gia hỏa vô

cùng cường đại. Bọn họ được gọi là thần. Dưới sự nổ lực của những chúng

thần này, thế giới của chúng ta mới hoàn thiện, mà thời kỳ đó, được gọi

là thời kỳ chúng thần.

- Thời điểm thời kỳ chúng thần, bất

luận tổ tiên nhân loại các người hay hung thú viễn cổ, đều do chúng thần sinh sôi nảy nở hay sáng tạo ra, thời kỳ chúng thần xuất hiện nhiều thứ đồ vật thiên kỳ bách quái, trong đó có được năng lượng cường đại kinh

người. Chúng ta xưng là thần khí. Mặc dù tôi có tính mạng vạn năm, nhưng khoảng cách thời kỳ chúng thần quá xa xôi, hiện tại tôi nói những lời

này với các người, cũng chỉ nghe lại những lời truyền thừa của tiền bối

mà thôi.

- Trong đông đảo thần khí đó, có một phần nhỏ gọi là thần quả, như trong viễn cổ cự thú, bất luận là thần thú hay hung thú,

chỉ cần có huyết thống mạnh nhất. Đại bộ phận đều được đám tiền bối cho

phục dụng thần quả thời kỳ chúng thần. Mà những thần quả này sau thời kỳ chúng thần chấm dứt, không biết vì cái gì chúng cũng biến mất theo.

- Có lẽ, là vì lúc trước Cộng Công cùng Chúc Dung suýt nữa hủy diệt thế giới này, thượng đế trừng phạt toàn bộ sinh linh, cho nên mới ra lệnh

cho chúng thần rời đi, hoặc bọn họ bị phong ấn ở nơi nào đó. Cũng có khả năng vĩnh viễn rời bỏ thế giới của chúng ta, tôi không rõ ràng lắm. Sau thời kỳ chúng thần, tiến vào thời kỳ viễn cổ cự thú, cũng được gọi là

thời kỳ man hoang, sau thời kỳ này, các người cũng biết.

Tề Nhạc kinh ngạc mà nói:

- Minh Xà đại ca, trên thế giới này thật sự có thần linh tồn tại sao?

Thâm Hải Minh Xà cười khổ nói:

- Vấn đề này anh không nên hỏi tôi, tôi chỉ nói lại những truyền thuyết kia thôi. Nhưng mà, các người gặp được Luân Hồi quả mà nhìn, sự tồn tại của chúng thần tồn tại chỉ sợ là thật. Sở dĩ tôi nói nhảm nhiều như

vậy. Chính là muốn nói cho các người biết. Các ngươi gặp được Luân Hồi

quả kia, chính là thuộc thời kỳ chúng thần. Hơn nữa là một trong ba đại

vương quả, cũng là thứ trái cấm duy nhất trong ba đại vương quả.

Tề Nhạc cùng Văn Đình liếc nhau, đều nhìn ra hoảng sợ trong mắt đối

phương, Thâm Hải Minh Xà nói ra những lời này, đối với bọn họ mà nói xác thực là thần kỳ, sự tồn tại của thời kỳ viễn cổ hung thú Tề Nhạc còn

hiểu rõ, nhưng bây giờ lại có thời kỳ chúng thần, khiến cho bọn họ có

chút không tỉn nổi.

Tề Nhạc nói:

- Minh Xà đại ca, anh nói tiếp, công hiệu của trái cấm này là gì?

Thâm Hải Minh Xà nói:

- Tên như ý nghĩa, Luân Hồi quả, Luân Hồi quả, đương nhiên có năng lực

Luân Hồi rồi. Trong truyền thuyết, Luân Hồi quả là trái cấm đứng đầu

thiên hạ, công hiệu lớn nhất của nó, chính là lập tức sinh ra năng lượng huyền bí, bằng vào cổ năng lượng này, có thể đưa bắt cứ vật gì tiến vào luân hồi, cũng không phải bánh xe sinh tử quay trở lại, mà là bánh xe

thời không quay ngược lại.

- Luân Hồi quả năm đó chỉ có Thiên Đế mới có thể khống chế, Thiên Đế trong truyền thuyết đã từng dùng

Luân Hồi quả đã từng giải trừ năng lực của thuộc hạ, sau đó hoạch tội và đưa về thời kỳ viễn cổ cự thu. Bởi vậy, từ Luân Hồi quả này, có một

loại lạc ấn định vị thời không kỳ lạ, một khi phát động, có thể đem

những sinh vật bị bao phủ tùy cơ đưa về thời kỳ viễn cổ hung thú.

- Nó là thứ mà Thượng Đế lưu đày thiên thần. Những thứ các người nhìn

thấy trước mắt, địa phương của chúng ta chính là nơi sau này các người

chiến đấu với con thằn lằn kia, cho nên, giải thích chỉ có một, chính là Luân Hồi quả tồn tại chân chính, mà địa phương của chúng ta, cũng chính là thời kỳ viễn cổ cự thú!

Văn Đình nói:

- Nếu

như là vậy, thời điểm Thiên Đế mang theo chúng thần và thần quỷ rời đi,

vì sao chúng ta lại gặp được Luân Hồi quả. Hơn nữa, sao anh lại nhận ra

được?

Thâm Hải Minh Xà thở dài một tiếng, nói:

-

Bất cứ chuyện gì cũng không phải tuyệt đối, tuy lúc trước Thiên Đế mang

theo chúng thần và thần quả, nhưng khó tránh còn sót lại, tổ tiên chúng

tôi còn lưu lại chút ít hình dáng của thần quả. Lúc bắt đầu tôi còn

không phát hiện. Nhưng kích sau cùng con thằn lằn kia đánh vỡ Luân Hồi

quả, năng lượng kỳ dị hiện ra ngoài, cái cảm giác này hoàn toàn giống

hệt miêu tả của tổ tiên tôi.

- Hơn nữa hình dạng gốc cây Luân Hồi kia quá đặc biệt, tôi mới có thể xác định các người đã gặp được

Luân Hồi quả. Tề Nhạc ah Tề Nhạc, anh nói anh là Kỳ Lân mang theo điềm

lành, tại sao lại không may như thế? Anh không may thì thôi. Vì cái gì

còn kéo tôi vào đệm lưng vậy.

Tề Nhạc nhìn qua Thâm Hải Minh Xà, lạnh nhạt nói:

- Trở lại thời kỳ viễn cổ với anh mà nói không có gì là không tốt a.

Thâm Hải Minh Xà nhất tộc các người, lúc đó chẳng phải là chủng tộc

cường đại nhất trong hung thú sao? Vì cái gì anh còn cằn nhằn?

Thâm Hải Minh Xà tức giận nói:

- Vấn đề hiện giờ tôi chính là sai khiến, có thể nói, tính mạng của tôi tương liên với anh. Nếu như ở trong biển sâu tôi không thấy sợ gì cả.

Nhưng mà, anh phải biết rằng, số lượng hung thú thời kỳ viễn cổ cự thú.

Cũng không phải thời đại của anh bằng được. Hiện tại cả thế giới đều

thuộc về viễn cổ cự thú. Nhân loại các người hiện giờ còn ở thời kỳ

nguyên thủy nhất đấy.