Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 437: Thôn phệ (4)

Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động, nói:

- Đúng vậy! Lúc trước chúng ta bị khí lưu kỳ quái cuốn lấy, anh có liên hệ với Thâm Hải Minh

Xà, hình như hắn biết rõ trái cây là cái gì, hình như tên là Luân Hồi

quả. Đợi thân thể của anh khôi phục lại, chúng ta không giữ quy tắc thể, chỉ cần có năng lượng, anh nghĩ anh vẫn liên hệ được với hắn. Khi đó vị trí cụ thể của chúng ta ở đâu cũng biết được.

Vân Đình nâng

hắn lên, Tề Nhạc đi vào sâu trong huyệt động, Tuyết Nữ bị Văn Đình đặt

trong góc, nàng an tĩnh lại, ai nhìn vào cũng trìu mến, ít nhất khi

gương mặt lạnh như băng biến mất. Tề Nhạc liếc nhìn nàng một cái, thở

dài nói:

- Thật sự là bom hẹn giờ a! Không nghĩ tới lại bộc phát vào thời điểm mấu chốt.

Văn Đình áy náy nói:

- Đều tại em, cân nhắc không chu toàn. Không nghĩ tới trên người nàng lại xảy ra biến hóa như vậy.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Sao có thể trách em chứ? Nàng là con gái của chúng ta! Muốn trách, cũng nên trách kẻ làm cha như anh.

Nghe Tề Nhạc nói, Văn Đình nhớ tới lúc trước mình dùng miệng móm nước cho Tề Nhạc uống, khuôn mặt hơi đỏ lên, nói:

- Được rồi, nên hấp thu năng lượng đi.

Thời điểm này, nàng cũng không có tâm tình đấu võ mồm với Tề Nhạc. Dù

sao, đi vào địa phương xa lạ, với tư cách nữ nhân, nàng vẫn có chút sợ

hãi. Thi thể Lục Lân Liệt Thụ Tích phủ phục trên mặt đất, có lẽ do máu

huyết đã chảy gần hết.

Huyết dịch màu xanh còn lại trong

người nó không nhiều. Cái sừng màu bạc thật dài đặt bên cạnh Lục Lân

Liệt Thụ Tích, cái sừng này rất kỳ lạ, cho tới bây giờ, trên đầu nhọn

của sừng có chút năng lượng yếu ớt còn sót lại, bao vây viên nội đan Lục Lân Liệt Thụ Tích.

Nhìn thấy nội đan và thi thể của Lục Lân Liệt Thụ Tích, Tề Nhạc chấn động tinh thần, nhìn Văn Đình gật gật đầu. Nói:

- Em giúp anh một tay.

Kỹ năng thôn phệ cần năng lượng không nhiều, nhưng dù không cần nhiều thì cũng vẫn phải cần có năng lượng.

Một luồng năng lượng ấm áp đưa vào trong người. Tề Nhạc lập tức cảm

thấy tinh thần chấn động, không dám lãnh đạm, thần quang trong mắt bắn

ra, hai tay thu nạp vào trước ngực, đem Kỳ Lân Châu nâng lên, đối với

thi thể Lục Lân Liệt Thụ Tích hít một hơi.

Dưới tác dụng của năng lượng, Tề Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên.

Có năng lượng Văn Đình trợ giúp, huyết mạch Kỳ Lân trong người bị điều

động, một cổ năng lượng vô hình trực tiếp đưa vào trong Kỳ Lân Châu.

Bỗng nhiên Kỳ Lân Châu sáng lên, tím, lam, hồng, thanh bốn sắc quang

mang lập loè, hình thành một quang tráo bao phủ thân thể Lục Lân Liệt

Thụ Tích vào bên trong.

Một màn kỳ dị xuất hiện, dưới tác

dụng của hào quang bốn màu, thi thể Lục Lân Liệt Thụ Tích dần dần tản

mát hào quang xanh nhạt, lúc mới bắt đầu. Khí tức năng lượng rất yếu ớt, một tia xuất hiện, những năng lượng màu xanh lá này dưới tác dụng của

bốn sắc quang mang, thông qua Kỳ Lân Châu loại bỏ, chậm rãi tiến vào

người Tề Nhạc.

Năng lượng mới tiếp thu còn rất tươi mới, Tề

Nhạc lập tức cảm giác thân thể chấn động. Thân thể suy yếu bủn rủn không ngừng run rẩy. Hắn không có đi hưởng thụ loại cảm giác này, từ trong

trí nhớ cha của Văn Đình lưu lại, nếu như muốn năng lực bị hấp thu đạt

tới mức cao nhất, vậy cần đem năng lượng đó đưa vào cơ thể rồi dùng bí

quyết Kỳ Lân vận chuyển, thời điểm này chính là thời cơ tu luyện tốt

nhất, cũng là thời gian bổ sung tiềm lực tốt nhất.

Năng lượng xuất hiện trong người Tề Nhạc, đã không cần Văn Đình trợ giúp, Văn Đình nhẹ nhàng quay trở lại miệng hang, vừa tĩnh tu khôi phục năng lượng của mình, vừa hộ pháp thay Tề Nhạc. Dù sao. Đây là nơi xa lạ. Còn không

biết có nguy hiểm gì không.

Tề Nhạc tu luyện, trọn vẹn dùng

thời gian hai giờ mới hấp thu toàn bộ năng lượng trong người Lục Lân

Liệt Thụ Tích. Thân thể vốn đau đớn nhưng sau khi có năng lượng liền

khôi phục bình thường. Ngay cả tinh thần cũng tràn đầy. Tuy trong kinh

mạch không có bao nhiêu năng lượng. Nhưng lần đầu tiên thôn phệ thượng

cổ hung thú, Tề Nhạc vẫn có chút hưng phấn. Nếu như có nhiều hung thú

cho mình thôn phệ tu luyện, có lẽ mình sẽ khôi phục thực lực lúc trước.

Kỳ thật, nguyên nhân là do Lục Lân Liệt Thụ Tích đã có tu vi chín ngàn

năm chứ chẳng phải sáu ngàn năm, nếu không cũng không mang lợi ích lớn

cho Tề Nhạc. Nếu như không vì Lục Lân Liệt Thụ Tích không phải chủng tộc hung thú cường đại, lại bị Tề Nhạc dùng Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki

Giới Pháp đánh trở tay không kịp, chỉ sợ con hung thú tu vi chín ngàn

năm này sẽ mang phiền toái lớn với Tề Nhạc mới năm vân a.

Thở dài một hơi, Tề Nhạc biết rõ, sau khi hoàn thành hấp thu một tia năng

lượng cuối cùng, còn có viên nội đan của Lục Lân Liệt Thụ Tích, năng

lượng nội đan cũng không ít hơn Tề Nhạc. Nhưng hắn biết rõ, hiện tại

việc cấp bách, hắn muốn biết rõ Luân Hồi quả này là vật gì, còn có thể

biết mình và Văn Đình ở nơi nào.

Bởi vậy, tạm thời Tề Nhạc buông tha ý định hấp thu nội đan, trở lại cửa động tìm Văn Đình.

- Sắc mặt anh tốt hơn nhiều, thế nào, năng lượng hấp thu thế nào rồi?

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Thân thể của anh không có vấn đề gì, em có thể hợp thể được không? Chúng ta nên tìm hiểu nơi này là nơi nào a.

Văn Đình gật đầu nói:

- Trong thời gian ngắn vấn đề không lớn, đến đây đi.

Đột nhiên hào quang màu đỏ xuất hiện, có kinh nghiệm lần trước, hiện tại bọn hợp hợp thể tốt hơn nhiều.

Hào quang lóe lên, một lần nữa có lại năng lượng làm Tề Nhạc suýt nữa

rên rỉ thoải mái lên tiếng, Tề Nhạc phát hiện, sau lần hợp thể này, Văn

Đình biến ảo thành cánh tay phải càng có trợ giúp với mình hơn, mà Văn

Đình lúc ban đầu năng lượng còn có chút suy yếu nhưng khi dung hợp với

huyết mạch của mình, hình như đã mạnh hơn trước. Có lẽ là do mình hấp

thu những năng lượng kia a. Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những chuyện này, Tề Nhạc vội vàng tập trung tinh thần lực của mình,

phát tín hiệu liên hệ với Thâm Hải Minh Xà cùng Giải Trĩ.

- Ân, rốt cục lại liên hệ rồi. Tề Nhạc ah! Tôi phát hiện, từ khi đi theo anh tới giờ, chuyện xấu luôn nương theo tôi.

Âm thanh của Thâm Hải Minh Xà nghe có chút bi phẫn.

Tề Nhạc không thể chờ đợi được hỏi:

- Minh Xà đại ca, anh trước tiên đừng phàn nàn, chúng ta đang ở nơi nào thế.

Thâm Hải Minh Xà cười khổ nói:

- Nếu như tôi đoán không sai, chúng ta hẳn là bị Luân Hồi quả đưa về thời kỳ viễn cổ cự thú.

- A...

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói:

- Minh Xà đại ca, anh không nói sai chứ, sao chúng ta có thể quay về thời kỳ viễn cổ cự thú được chứ?

Hào quang trong mắt lóe lên, vì năng lượng còn thừa không nhiều lắm,

cho nên hắn phải nhanh chóng liên hệ với Thâm Hải Minh Xà bởi vì năng

lượng của mình không đủ liền mất đi liên hệ, Tề Nhạc trực tiếp phóng

xuất nó từ trong thân thể ra ngoài.

Từng đạo hòa quang lập

lòe, thân thể cực lớn của Thâm Hải Minh Xà xuất hiện, so sánh với lần

đầu tiên nhìn thấy nó, thân thể của nó đã lớn gấp đôi, hơn nữa trên lưng đã xuất hiện ba cái đầu nhỏ.