Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1051: Lôi tử (2)

Trách không được thì ra đây mới là nguyên nhân thật sự. Dùng tình huống

sủng ái của cha mẹ với Oánh Oánh mà nhìn thì nàng cũng không có vì

chuyện bị đám nam sinh kia theo đuổi mà sợ hãi được, mẹ là chủ tịch hội

phụ huynh cơ mà. Ở trong trường này cũng có người có công năng đặc dị à? Ánh mắt Tề Nhạc bình thản xuống, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Oánh Oánh,

nói:

- Không cần sợ, chỉ cần còn anh ở đây không ai tổn thương em được.

Vừa mới nói xong đột nhiên Tề Nhạc cảm giác được ánh mắt lăng lệ ác liệt

nhìn qua mình, tinh thần lực tự hành sinh ra chấn động, hắn tập trung

vào ánh mắt kia, từ xa nhìn lại thấy có một nam nhân cao một mét tám

đang nhìn qua mình, theo trên người hắn Tề Nhạc cảm giác được năng lượng chấn động rất mạnh.

Tề Oánh Oánh cũng nhìn thấy người này nên thấp giọng nói:

- Anh, chính là hắn!

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Chuyện này giao cho anh giải quyết đi. Em ở đây đợi anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi.

Vừa nói Tề Nhạc đưng dậy đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng học thì Tề Nhạc lập tức bị một đám học sinh vây quanh, số lượng lần này đông hơn trước rất nhiều, chừng bốn mươi tên đấy, ánh mắt của mỗi người nhìn qua hắn bất thiện giống như tùy thời sẽ lao lên vậy.

Tề Nhạc dừng bước lại, hắn chỉ nói một câu giải quyết vấn đề trước mắt.

- Tôi là anh ruột của Oánh Oánh, phó tổng giảm đốc tập đoàn Kim Cốc. Nếu

như các người muốn theo đuổi em gái tôi thì nên biến mất khỏi ánh mắt

của tôi đi. Tôi không thích cảm giác bị người ta chú ý.

Âm thanh

lạnh nhạt từ trong miệng Tề Nhạc nói ra có hiệu quả đặc biệt. Trong lời

nói hắn trộn lẫn một ít tinh thần lực nên hiệu quả rung động càng lớn.

Quả nhiên vừa nghe nói Tề Nhạc là anh trai của Oánh Oánh thì sắc mặt của

đám nam sinh ghen ghét kia dịu xuống, vội vàng rời đi về phòng học của

mình, có mấy người muốn lôi kéo làm quen với Tề Nhạc nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tề Nhạc cũng rời đi. Cuối cùng còn lại chỉ còn

tên nam sinh cho Tề Nhạc cảm giác năng lượng chấn động.

- Là cô ta bảo anh tới đây.

Người trẻ tuổi kia nói với Tề Nhạc.

Tề Nhạc biết rõ tinh thần lực của mình không ảnh hưởng gì tới hắn, mỉm cười, nói:

- Nếu như anh hoài nghi lời tôi nói như vậy anh sai rồi. Tôi đúng là anh

ruột của Oánh Oánh. Chúng ta có nên tìm địa phương nói chuyện được

không?

Người trẻ tuổi kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

- Vậy anh phải có tư cách này mới được.

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Tư cách? Anh là người đầu tiên dám nói như vậy với tôi đấy.

Ánh sáng tím lóe lên, một cổ lôi vân lực chấn động cường hoành hiện ra trên người của hắn, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng người tuổi trẻ kia cảm

giác mình bị lôi điện bao phủ khắp toàn thân, sắc mặt lập tức biến đổi

kinh ngạc nói:

- Anh cũng là lôi chi tử sao?

Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua hắn, nói:

- Lôi chi tử? Hiện tại chúng ta có nên tìm địa phương nói chuyện không?

Người trẻ tuổi gật gật đầu mang theo Tề Nhạc rời khỏi phòng học, đi tới một hoa viên bên cạnh sân thể dục của trường.

- Anh tên là gì?

Tề Nhạc hỏi.

Người trẻ tuổi nói:

- Tôi tên là Lôi Đào.

Tề Nhạc nói:

- Đầu tiên tôi vì chuyện em gái của mình nhìn thấy chuyện không nên thấy

mà xin lỗi anh trước, nhưng mà tôi cũng phải cảnh cáo anh, nếu như anh

có ý đồ làm loạn với nàng thì đừng trách tôi không nhân từ.

Mặc

dù hắn nói lời uy hiếp nhưng biểu hiện trên mặt rất ôn hòa. Với nam tử

anh tuấn lạnh lùng trẻ tuổi trước mặt Tề Nhạc cũng có vài phần hảo cảm.

Lôi Đào nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt xuất hiện hào quang ngưng trọng, thanh

niên trước mặt của hắn khoảng chừng hai mươi tuổi thôi.

- Ý đồ làm loạn? Nàng nhìn thấy bộ dáng tôi thi triển năng lực thì chỉ có hai lựa chọn thôi.

Tề Nhạc thấy nam tử trẻ tuổi ở trước mặt của mình vẫn bảo trì bình tĩnh

thì trong nội tâm tán thưởng tăng thêm vài phần, dù sao đây là cường giả công năng đặc dị a.

- A? Hai lựa chọn gì?

Lôi Đào nói:

- Cha tôi nói cho tôi biết người Lôi gia của chúng tôi đều có được Thiên

Lôi thể, cũng chính là lôi chi tử trong lời tôi vừa nói. Bí mật này đối

với gia tộc của tôi vô cùng trọng yếu, một khi lan truyền ra ngoài sẽ

mang lại đả kích mang tinh hủy diệt cho gia tộc.

Tề Nhạc xen lời hắn:

- Điểm này tôi có thể cam đoan Oánh Oánh sẽ không đem chuyện này nói ra, tôi chắc chắc điểm này.

Lôi Đào lắc đầu, nói:

- Không, chúng tôi không dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào. Vì nguyên nhân

vừa rồi tôi mới nói như vậy, cho nên chuyện chúng tôi có được lôi lực

không được nói cho bất cứ kẻ nào biết cả. Ngày đó tôi thi triển năng lực là do có đột phá mới bất đắc dĩ ở trường học thể hiện lôi quang, không

nghĩ tới lại bị Tề Oánh Oánh nhìn thấy. Cha của tôi nói trừ người thân

nhất của mình ra thì bất luận kẻ nào cũng không được biết bí mật lôi lực này, nàng đã nhìn thấy tôi thi triển lôi lực thì phải trở thành người

thân nhất hoặc là chết.

Trong mắt Tề Nhạc xuất hiện một tia hàn

quang, hắn cảm thấy may mắn vì hôm nay mình ở đây với Oánh Oánh, hào

quang trong mắt lập lòe, nói:

- Vậy phải như thế nào mới trở thành người thân nhất của anh?

Lôi Đào không chút do dự nói:

- Gả cho tôi, làm lão bà của tôi chinh là người thân nhất. Ít nhất hiện giờ phải đính hôn.

Tề Nhạc cười nói:

- Nhìn ra được anh là người rất chấp nhất.

Lôi Đào kiên định gật gật đầu.

Tề Nhạc nói:

- Thế nhưng mà anh có tin hay không để cho tôi biết rõ bí mật của Lôi gia, kết cục của các người cũng là diệt vong đấy.

Trong nội tâm Lôi Đào cả kinh. Nhìn qua nam tử thân hình cao lớn này nói:

- Anh? Chẳng lẽ anh là người của chúng?

Tề Nhạc mỉm cười. Nói:

- Tôi không biết chúng trong lời của anh nói là ai, nhưng mà tôi có thể

nói cho anh biết những kẻ đó trước mặt của tôi chẳng khác gì con kiến

cả. Muốn biết lôi điện chính thức là cái gì không? Anh có muốn đi xem

không?

Lôi Đào cảnh giác nhìn qua Tề Nhạc, mặc dù không có lôi

quang phát ra nhưng năng lượng chấn động trên người của hắn rất kịch

liệt.

Tề Nhạc căn bản không quan tâm tới năng lượng chấn động

trên người của hắn, cứ như vậy bình tĩnh đi tới trước mặt của Lôi Đào và duỗi tay phải ra chụp vào bả vai hắn, cả quá trình này không có gì khác với ngườ bình thường.

Lôi Đào khẽ quát một tiếng, hắn nhanh

chóng nâng tay phải của mình lên đập tới, tay còn chưa tới thì một cảm

giác năng lượng ngập trời tràn ngập thân thể của hắn.

Tề Nhạc

không nhúc nhích, tùy ý cho tay hắn đập lên tay của mình, Lôi Đào chỉ

cảm giác năng lượng của mình bị cái gì đó hút đi thật nhanh. Ngay sau đó thân thể của hắn không còn nằm dưới sự điều khiển của não bộ nữa.

Hào quang lóe lên Tề Nhạc mang theo Lôi Đào lặng lẽ biến mất trong sân

trường. Sau một khắc khi Lôi Đào kịp phản ứng thì hoảng sợ phát hiện

mình đang ở trên không trung. Dưới chân có thể nhìn thấy từng đám mây

lớn nhưng không cách nhìn thấy mặt đất, nếu như không phải có đám mây

thì hắn thậm chí không phân biệt rõ đâu là trời đâu là đất.