Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1050: Lôi tử (1)

Tề Nhạc dở khóc dở cười nói:

- Nha đầu kia, không được ăn nói

lung tung đấy, chị Nguyệt Quan không phải bạn gái của anh. Nàng là bạn

gái của anh trai bạn gái anh đấy.

- Như vậy không xuôi rồi. Anh

à, chẳng lẽ chị Nguyệt Quan xinh đẹp như vậy anh còn chướng mắt sao?

Lúc nào thì dẫn em đi gặp chị dâu đây.

Trong nội tâm Tề Nhạc

thầm nghĩ, em cũng biết là không xuôi à, nếu như em gái của mình mà biết mình không chỉ có một bạn gái thì không biết nói gì mình đây? Nói:

- Về sau có cơ hội a.

Tề Oánh Oánh đi mau hai bước chặn trước mặt Tề Nhạc, đột nhiên xoay người nghiêm mặt nói:

- Anh, anh có thể thẳng thắn nói cho em biết có phải anh đi làm chuyện nguy hiểm không?

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Vì cái gì hỏi như vậy?

Tề Oánh Oánh nói:

- Vừa rồi lúc dùng cơm anh có nói với em nếu như anh còn có thể trở về sẽ mang em đi Phố Quỹ ăn vặt. Ý của anh có phải rất nguy hiểm hay không?

Cha đã nói cho em biết anh không phải là người bình thường, em cũng từng thấy qua rồi. Anh à, chuyện này quá nguy hiểm rồi! Anh không đi không

được sao?

Tề Nhạc đi đến trước ôm vai Tề Oánh Oánh, nói:

- Có đôi khi có một số việc em không thể không làm. Chờ em lớn lên anh sẽ nói cho em biết có được không. Yên tâm đi vừa rồi anh chỉ nói sai lời

thôi. Sẽ không có chuyện không gặp lại đâu, em đừng nói với cha và mẹ

biết nhé. Tránh cho bọn họ khỏi lo lắng.

Sau này cẩn thận đánh giá nha đầu này mới được, không ngờ hắn nói sai một câu mà nàng đoán lại chuẩn xác như vậy.

Trường học của Tề Oánh Oánh cách tập đoàn Kim Cốc quả nhiên không xa. Đây là

trường học rất lớn nằm ở nơi sầm uất nhất cả khu phố, học phí đắt đỏ

không phải người bình thường có thể trả nổi. Trước học quý tộc, đây là

bốn chữ hiện ra đầu tiên trong đầu Tề Nhạc.

Còn chưa đi tới cửa

trường bọn họ đã nhìn thấy không ít học sinh. Những học sinh tạo thành

hiện tượng kẹt xe cả khu phố. Không phải người nhiều mà là xe quá

nhiều, cơ hồ mỗi học sinh đều có xe hộ tống. Một bộ dạng quần áo ngăn

nắp, tuy ăn mặc đồng phục nhưng trên người bọn họ có đủ loại trang sức

không phải người bình thường có được. Có lẽ bây giờ là hội phụ huynh nên mỗi học sinh đều có thêm một trung niên ba bốn mươi tuổi đi theo.

- Oánh Oánh, em có nên nói trước để anh chuẩn bị tâm lý hay không?

Tề Nhạc mỉm cười nói.

Oánh Oánh kỳ quái nói:

- Chuẩn bị tâm lý? Chuẩn bị tâm lý cái gì?

Tề Nhạc nói:

- Em cũng nên nói cho anh biết nguyên nhân thật sự khiến em không muốn

cha, mẹ tới tham gia hội phụ huynh này. Anh cũng không muốn vừa đi vào

đã bị lão sư của em răn dạy đâu.

Tề Oánh Oánh cười hì hì, nói:

- Sẽ không đâu, lão sư không có khủng bố như vậy. Kỳ thật cũng không có

gì, em chỉ sợ lão sư nói với cha mẹ vấn đề yêu sớm mà thôi, cho nên em

mới không thể không cầu anh.

- A? Yêu sớm? Vừa rồi em còn nói mình không có bạn trai cơ mà? Còn nói muốn sau khi học xong đại học rồi nói sau.

Tề Nhạc kinh ngạc hỏi.

Tề Oánh Oánh cười nói:

- Em cũng nói đó không phải là bạn trai chính thức cơ mà, cũng không có

nói bạn trai khác giới a! Đồng học nhiều như vậy được người ta chiếu cố

có cảm giác rất tốt, cho nên rất nhiều người đều tự nhận là bạn trai của em. Em cũng không có biện pháp, chỉ có thể tùy bọn họ thôi. Thế nhưng

mà ai biết bọn họ tạo thành tổ chức gì đó trong trường học chuyên môn

nhắm vào em. Lão sư cũng thật khó khăn, bởi vì bọn họ vì em mà đánh nhau đấy, cho nên lần này mới...

Tề Nhạc tức giận nhìn xem nàng, nói:

- Nói như vậy anh chính là tấm bia đỡ đạn? Oánh Oánh, em làm vậy là không tốt. Tuy rất có thể những người này vì tài sản nhà chúng ta mà tiếp cận em. Nhưng em không thể cứ có thái độ không đáp ứng không cự tuyệt được, như vậy là không tốt.

Tề Oánh Oánh có chút không kiên nhẫn nói:

- Được rồi, anh giúp em vượt qua lúc này đi.

Đã tới, chẳng lẽ còn có cái gì nữa sao? Tề Nhạc bất đắc dĩ gật gật đầu.

Nhưng mà thời điểm hắn chính thức đi vào trong trường học thì mới ý

thứcđược tính nghiêm trọng của vấn đề.

Mới vừa vào cửa trường Tề

Nhạc lập tức đã bị một đám nam sinh mười bảy, mười tám tuổi vây quanh.

Nhìn bộ dáng bất thiện của bọn họ thì Tề Nhạc cũng biết Oánh Oánh rước

lấy phiền toái.

- Anh là ai? Hình như không phải là người trong trường chúng tôi, Oánh Oánh, đây là chuyện gì?

Một tên cầm đầu nhìn tướng mạo không tệ, trên người mang theo vài phần phong độ tri thức nhưng nói chuyện lại có chút cao ngạo.

Oánh Oánh hừ một tiếng, nói:

- Các người quản được sao? Các người muốn làm bạn trai của tôi à. Tốt! Ai đánh thắng được anh ta thì tôi sẽ làm bạn gái của người đó.

Nha

đầu kia tiến vào trường học liền biến thành người khác, khó trách lại

chọc nhiều phiền toái như vậy. Tề Nhạc chẳng muốn dây dưa, lôi kéo Tề

Oánh Oánh đi vào trong dãy phòng học. Những nam sinh kia không có nhúc

nhích, cũng không có người ngăn cản bọn họ, ngẩn ngơ ngốc nhìn qua hai

dấu chân in mạnh xuống nền xi măng. Ngay cả đường vân đế giày cũng nhìn

rõ ràng. Tề Nhạc lưu cho bọn họ là rung động tuyệt đối. Người nhuộm tóc

trắng này là ai? Oánh Oánh tìm được ở nơi nào?

Không hổ là trường học quý tộc, trong trường học mang lại cho người ta cảm giác sơn son

thiếp vàng, nhìn qua phòng học của Oánh Oánh chỉ có mười lăm học sinh

nhưng phòng học lại lớn gấp ba phòng học bình thường, chỗ ngồi của mỗi

học sinh đều được nhân công làm theo kiểu ghế sô pha cao cấp. Ghế thế

này có công dụng giảm bớt mệt mỏi trong học tập, hơn nữa trên mặt bàn có laptop chuyên dụng cho dạy học. Điều kiện ưu việt làm cho Tề Nhạc không ngừng hâm mộ.

Tề Oánh Oánh có chút kỳ quái nhìn qua Tề Nhạc,

nàng cũng không rõ vì cái gì Tề Nhạc mang nàng rời đi mà những tên kia

không ngăn cản, bởi vì nàng đứng gần Tề Nhạc nên không nhìn ra biến hóa.

Nhưng mà Tề Oánh Oánh mang theo quái vật tóc trắng vào trường học thì truyền

ra khắp trường rồi. Tề Nhạc cùng Tề Oánh Oánh đến hơi sớm nên trong

phòng học không có mấy người, nhưng bên ngoài phòng học đã tụ tập náo

nhiệt rất nhiều. Nhưng mà không có ai đi lên khiêu khích Tề Nhạc cả. Cái khác không nói chỉ thân hình cao lớn của hắn cũng không phải những tên

hậu duệ thế gia ăn sung mặc sướng dám chọc.

- Oánh Oánh, hình như em lại lợi dụng anh đấy.

Tề Nhạc nhìn qua em gai của mình, hào quang trong mắt lãnh đạm vài phần.

Tề Oánh Oánh vừa thấy Tề Nhạc sắp nổi giận liền nói:

- Anh à, đừng có nóng giận! Kỳ thật em mời anh hỗ trợ là có nguyên nhân, anh nghe em giải thích được không?

Tề Nhạc gật gật đầu, hai tay khoanh trước ngực thoải mái ngồi bên cạnh Tề Oánh Oánh, nói:

- Anh chờ em giải thích.

Tề Oánh Oánh thấp giọng nói:

- Là như thế này. Anh à, trong trường học của em có một nam sinh rất lợi

hại. Hắn chẳng những học giỏi hơn nữa hình như có công năng đặc dị. Ngày hôm qua em đến trường rất sớm nên nhìn thấy hắn đang ở trong bãi tập

nhìn lên bầu trời, trên người giống như có lôi điện lập loè. Thời điểm

em tới gần bị hắn phát hiện, hình như hắn bị giật mình và sau đó bộ dáng rất dọa người! Sáng hôm nay em trốn học không tới trường. Anh nói xem

hắn có thể giết em diệt khẩu không!