"Vừa nãy chị dâu có nói em nghe, Lão Mã đổi nghề là do anh?" A Từ hơi hiếu kì, Giản Ngôn đã làm cách nào để khiến cho Lão Mã đổi nghề.
"Chị dâu nói chuyện này với em?" Giản Ngôn ngạc nhiên, cũng có hơi ngài ngại, "Thật ra thì, Lão Mã đổi nghề cũng không phải vì anh, mà là vì chị dâu. Anh ta yêu chị dâu như vậy, đương nhiên sẽ không muốn mang đến phiền phức cho chị ấy. Chẳng qua là anh làm cho anh ta mau chóng thức tỉnh mà thôi. Lúc đó vì Lão Mã mà chị dâu bỏ nhà ra đi, còn mang thêm bệnh. Lão Mã mà cứ sống cái kiểu đó thì làm sao dưỡng bệnh được? Thế cho nên anh ta mới phải từ bỏ cuộc sống vốn có."
Mặc dù Giản Ngôn nói rất đơn giản, nhưng trong lòng A Từ vẫn hiểu rõ, muốn Lão Mã từ bỏ cuộc sống trước đây nhất định không dễ dàng. Mà dù nguyên nhân cơ bản là vì Doãn Đồng, song cũng không thể bỏ qua công lao của Giản Ngôn. Hơn nữa, người như Lão Mã không dễ gì bị thuyết phục, huống chi trước đây anh ta còn lăn lộn trong hắc đạo. Giản Ngôn nhất định đã tốn không ít công sức.
A Từ nhìn Giản Ngôn, trong lòng không khỏi dâng lên niềm tự hào. Người đàn ông này sẽ không nói đạo lý ngoài miệng, thậm chí còn rất là lắm lời, rất không đứng đắn. Nhưng trên thực tế, cho dù người anh ấy gặp là ai, anh ấy vẫn sẽ tìm đủ mọi cách để đưa người ta về chính đạo. Tỷ như mình ở kiếp trước, và Lão Mã ở hiện tại, có khi còn có một số người mà mình không biết nữa.
"Cái cô Doãn gia kia đến tìm chị dâu có chuyện gì không ạ?" A Từ không truy hỏi về cuộc chiến giữa Giản Ngôn và Lão Mã nữa, Giản Ngôn dùng cách gì đã không còn quan trọng. Cậu thấy hơi lo lắng cho Doãn Đồng. Doãn Đồng đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà mấy chục năm, vì chuyện gì mà Doãn gia lại tìm đến vào lúc này?
"Cụ thể là gì anh cũng không rõ, đó là việc nhà của chị dâu nên anh không tiện nhúng tay vào." Giản Ngôn lắc đầu, nói, "Hình như cô đó là em dâu của chị dâu, chắc là muốn chị ấy giúp tranh giành gia sản? Thật ra năm đó cha của chị dâu rất là thích chị ấy. Nếu không phải sau này chị dâu nhất quyết phải đi theo Lão Mã, thì biết đâu chừng hiện giờ chị ấy đã là gia chủ Doãn gia."
A Từ có biết một chút sự tình ở Doãn gia. Doãn gia có hai đứa con trai, con trai cả Doãn Trí Viễn là do vợ cả của gia chủ hiện tại - Doãn Qua sinh ra, con trai thứ Doãn Thái là con của người vợ hiện tại.
Doãn Trí Viễn nổi danh là công tử hào hoa, là một dạng con nhà giàu điển hình. Nghe nói Doãn qua rất không ưa anh ta.
Doãn Thái ngược lại rất thông minh, hình tượng cũng rất tốt. Đã có tin đồn rằng lòng dạ hắn ta rất hiểm độc, không phải dạng tốt lành gì.
Mặc dù Doãn Qua từng nói Doãn Trí Viễn là người thừa kế của bất động sản Doãn thị, song ông ta cũng nhiều lần công khai thể hiện sự bất mãn đối với Doãn Trí Viễn. Cho nên rốt cuộc người thừa kế Doãn gia là ai, thật đúng là khó mà nói.
Nếu Doãn Trí Viễn thật sự muốn tranh gia sản với Doãn Thái, thì người chị gái Doãn Đồng đã từng rất được cha mình yêu thích cũng là một sự hỗ trợ lớn.
Chẳng qua hiện tại Doãn Đồng cũng đã như vậy, nếu như Doãn Trí Viễn còn có ý đồ đó thì đúng thật là có hơi quá đáng.
A Từ lo lắng: "Vậy chị dâu sẽ đồng ý ạ?"
Cậu và Doãn Đồng chưa quen thân lắm, nhưng vẫn cảm thấy Doãn Đồng là một người rất tốt bụng. Nếu như em trai đã tìm tới, chị nhất định sẽ không bỏ mặc. Song với tình trạng thân thể của Doãn Đồng hiện tại, thật sự không thích hợp để hao tâm tổn trí vì loại chuyện này. Vả lại, Doãn Trí Viễn thật ra không cần lo Doãn Thái sẽ tranh giành gia sản. Nhưng A Từ lại không có cách nào để nói cho Doãn Đồng biết chuyện này.
"Nếu dựa theo tính cách trước đây của chị dâu, thì chắc chắn chị ấy sẽ không quan tâm. Nhưng mấy năm nay chị ấy càng ngày càng mềm lòng. Tuy nói không liên hệ với Doãn gia, nhưng có thể trong lòng vẫn sẽ nhớ mong, dù sao đó cũng là người nhà." Dừng một chút, Giản Ngôn lại cầm tay A Từ nói, "Em đừng lo lắng, có Lão Mã ở đây chắc chắn sẽ không để chị dâu bị người ta ức hiếp."
"Cũng đúng." A Từ gật đầu, không nói thêm lời nào. Cậu nghiêng đầu khẽ dựa lên người Giản Ngôn, yên lặng ngắm nhìn bầy cá ló đầu trên mặt nước.
Nửa người Giản Ngôn cứng đờ, mặc dù hai người ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm, song chỉ một hành động thân thiết nho nhỏ của A Từ vẫn có thể khiến cho con tim hắn đập rộn ràng.
A Từ rất e thẹn, bình thường cậu sẽ không tỏ ra quá thân mật với Giản Ngôn trước công chúng. Nhưng hôm nay cậu đã liên tiếp làm ra vài chuyện thân mật, khiến cho Giản Ngôn vô cùng mừng rỡ, tâm hồn còn có chút bay bổng.
Hai người cứ thân mật dựa vào nhau như vậy, ngây người ngắm nhìn sông nước, không biết đã ngồi bao lâu. Khi Lão Mã tới tìm bọn họ cũng cạn lời: "Dầu gì hai người cũng cầm cần câu cho ra dáng một chút đi. Hai người làm tụi cá sợ không dám ló đầu ra luôn kìa."
Giản Ngôn hừ một tiếng: "Cá không dám ló ra là bị vì vợ tôi đẹp, quá là hợp với danh tự của sơn trang này."
A Từ xấu hổ đỏ bừng mặt, cậu kéo Giản Ngôn một cái rồi hỏi Lão Mã: "Chị dâu đâu rồi ạ? Chị ấy không sao chứ?"
"Không có chuyện gì, cô ấy hơi mệt nên đi ngủ rồi."
Trông Lão Mã vẫn bình thường, đoán chừng đã thương lượng xong chuyện của Doãn gia, A Từ cũng thấy yên lòng.
Vào buổi đêm hai người trở về đã vừa lúc trông thấy người phụ nữ Doãn gia trả phòng rời đi, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau Giản Ngôn liền muốn quay về Khê Lăng. A Từ rất thích Trầm Ngư Sơn Trang này, cậu không nỡ rời đi, nhưng cũng không nhiều lời.
Đợi đến khi lên xe lửa, A Từ mới hỏi Giản Ngôn: "Tại sao anh phải về vào ngày hôm nay? Nghỉ đông còn tới mấy ngày lận mà?"
Giản Ngôn buồn rầu nói: "Vào ngày đặc biệt như vậy, đương nhiên chúng ta phải về nhà tận hưởng rồi. Có bóng đèn ở đó, nhiều chuyện không tiện lắm. Lỡ mà Lão Mã u uất trong lòng lại tới quấy rầy chúng ta thì phải làm sao?"
Nhớ tới chuyện đêm qua Lão Mã cố ý canh trước phòng bọn họ, A Từ cũng thấy hơi buồn bực. Hai ông tướng này rõ ràng tuổi không còn nhỏ, bình thường cũng rất chững chạc chín chắn, vì sao cứ phải đi làm mấy cái chuyện ấu trĩ như vậy cơ chứ?
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là rốt cuộc hôm nay là cái ngày đặc biệt gì?
A Từ nghĩ mãi không ra, đành phải hỏi Giản Ngôn.
Giản Ngôn ai oán nhìn cậu, nói: "Em có bạn trai mà cũng không biết để ý những ngày đặc biệt này sao? Con tim anh đau quá."
A Từ lại càng thấy khó hiểu, lễ tình nhân? Phương Tây thì qua rồi, còn phương Đông vẫn chưa tới. Hay là sinh nhật, mà sinh nhật Giản Ngôn còn tới hai tháng lận. Vậy rốt cuộc là ngày gì ta? Chẳng lẽ là số ngày kỷ niệm hai người ở bên nhau?
Nhưng mà bọn họ rốt cuộc ở bên nhau từ ngày nào? A Từ cẩn thận nghĩ lại, chỉ nhớ được ngày đó là sinh nhật của Đàm Mộc, mọi người cùng nhau đi ăn mừng, rồi lúc trở về Giản Ngôn liền bày tỏ với cậu. Thế nhưng sinh nhật Đàm Mộc là ngày nào? A Từ lén lườm Giản Ngôn một cái, có nên gửi tin nhắn hỏi Đàm Mộc không ta?
Giản Ngôn lúc nào cũng quan sát cử động của A Từ, thấy cậu nhìn qua bèn ai oán hơn nữa: "Vợ à, em không biết lãng mạn tí nào..."
Bị ánh mắt đó nhìn, A Từ bèn thấy run rẩy cả mình, chần chừ một lúc vẫn quyết định thẳng thắn để được khoan hồng: "Em xin lỗi, em thật sự không nhớ hôm nay là ngày gì, anh nhắc cho em đi."
"Em làm anh đau lòng như vậy, chỉ một câu xin lỗi là xong sao?" Giản Ngôn tiếp tục giả bộ đáng thương.
A Từ biết rõ đó là cái bẫy mà vẫn phải nhảy vô: "... Vậy anh muốn thế nào?"
Giản Ngôn lập tức thừa thắng xông lên: "Đương nhiên là muốn em đền cho anh rồi."
Xem ra vẫn là cái bẫy lớn, A Từ: "... đền cái gì?"
Giản Ngôn nhìn sắc mặt A Từ một chút, ra vẻ hào phòng nói: "Cái này phải xem thành ý của em nha, tự anh nói mất hết ý nghĩa."
A Từ: "..."
Quả nhiên ở mặt này cậu vĩnh viễn không phải đối thủ của Giản Ngôn.
A Từ cắn răng, thầm quyết định trong lòng, nói: "Được, em sẽ ghi nhớ, anh nói em biết được rồi chứ?" Hôm nay rốt cuộc là ngày gì?
Giản Ngôn đầy vẻ mong chờ sáp lại gần: "Em đã biết phải làm sao để đền cho anh?"
A từ gật gật đầu.
Giản Ngôn: "Nói anh nghe thử..."
A Từ: "Loại chuyện này nói thẳng ra không còn hay nữa, đúng không? Chờ tối nay anh sẽ biết."
"Tối nay?" Giản Ngôn nuốt nước miếng, ý của A Từ có giống như hắn nghĩ không ta?
Nếu là trước đây thì nhất định hắn sẽ không tin. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, A Từ dường như đã nhiệt tình hơn rất nhiều, biết đâu hắn có thể chờ mong một chút?
A Từ cười tủm tỉm nhìn hắn: "Anh còn chưa nói em biết rốt cuộc hôm nay là ngày gì."
"A." Giản Ngôn vội vàng đưa điện thoại cho A Từ, "Em tự xem đi."
A Từ cầm lấy điện thoại, là bài đăng của Tiếu Tiếu, chỉ có hai cái icon, một cái là mặt xấu hổ, một cái là mặt cười, kèm theo một tấm hình, trên hình là cánh hoa hồng được xếp thành số 520.
520? Hình như hôm nay là ngày 20 tháng 5.
A Từ: "..."
Ngày 520 thì có cái gì hay đâu cơ chứ!?
A Từ vô cùng phiền muộn, mắc công cậu phải chột dạ tới vậy.
Nhưng còn chuyện không nhớ được thời gian hai người ở bên nhau, tuyệt đối không thể để Giản Ngôn biết.
Lần này về nhất định phải đi tra ngày sinh nhật của Đàm Mộc mới được.
A Từ chấn chỉnh lại tinh thần, điềm nhiên như không có gì đưa lại điện thoại cho Giản Ngôn: "Coi bộ thương thế của Hướng Dương đã tốt lên rồi."
Giản Ngôn hơi bất ngờ nhìn A Từ, A Từ mà cũng trở nên phúc hắc? Nhưng biết đâu, cậu chỉ đơn thuần bình luận về thương thế của Hướng Dương mà thôi.
Song Giản Ngôn lại tin vào khả năng trước hơn, thế nên lập tức nhân tiện nói: "Đúng vậy, chắc là cậu ta đi làm được rồi."
A Từ nhìn hắn một cái, lại khẽ dựa lên người hắn, nói: "Em ngủ một tí nha."
Giản Ngôn lập tức dựng A Từ dậy: "Bảo bối, vào một ngày đặc biệt thế này mà sao em không có biểu hiện gì hết vậy?"
A Từ trừng mắt, nói: "Thì không phải em đang dưỡng sức cho tối nay à?"
Tay Giản Ngôn xìu xuống, A Từ liền ngã vào lòng hắn. Trong nháy mắt, Giản Ngôn chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người lâng lâng: "Bảo bối, em..."
"Hừm, đừng có quấy rầy em." A Từ hờn dỗi, trở mình nằm vào lòng Giản Ngôn ngủ.
Bảo bối, cái tư thế này sẽ làm người ta hiểu lắm đó!
Giản Ngôn há miệng, nhưng rốt ruộc vẫn giữ yên lặng. Người ta càng hiểu lầm, hắn sẽ càng vui sướng.
Nhưng chỉ chốc lát sau hắn liền hối hận.
Vui thì có vui, nhưng rất khó chống cự đó!
...
Hai người xuống xe lửa rồi trực tiếp về nhà.
Dọc đường đi liền thấy có rất nhiều mặt hàng được quảng cáo, đều là mượn ý nghĩa của ngày 520 này, còn đang sôi nổi đại hạ giá nữa.
Thật ra trong lòng A Từ rất lấy làm lạ, cái ngày này có gì hay đâu? Coi bộ là do người bán cố ý làm cho rầm rộ lên.
Lại quay sang nhìn Giản Ngôn ở bên cạnh, ảnh vậy mà còn say mê ngắm nhìn mấy cái quảng cáo đó nữa chứ.
A Từ bỗng nhiên động lòng, vừa lúc nhìn thấy có một loạt cửa hàng ở ngay bên đường, trông cũng có đẳng cấp lắm, A Từ hô lớn bảo tài xế dừng xe.
Sau đó xuống xe dưới ánh mắt sầu não của tài xế.
"Em làm sao vậy?" Giản Ngôn vội vã đi theo, khó hiểu hỏi.
A Từ ngước nhìn cửa hàng kia, nói: "Hình như cho tới giờ em vẫn chưa tặng anh cái gì. Em muốn mua cho anh một bộ quần áo, anh có thích không?"
Mặc dù việc tặng quà là muốn tạo niềm vui bất ngờ. A Từ đưa người ta tới cửa hàng rồi để người ta tự chọn càng giống như đang đối phó. Nhưng Giản Ngôn vẫn rất vui sướng, chỉ cần là tấm lòng của A Từ, thì có mua thế nào cũng không quan trọng.
"Thích chứ, vợ anh tặng cho anh, đương nhiên là anh thích rồi."
Song rõ ràng A Từ cũng không thường làm chuyện này, cậu đứng trước bảng hướng dẫn nhìn cả buổi vẫn không biết nên vào cửa hàng nào.
"Anh có biết một cửa tiệm không tồi, đi thôi." Giản Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn A Từ đi.
A Từ rất đẹp trai, mặc cái gì cũng dễ coi. Song những bộ quần áo đó là A Từ mua do thuận tiện, cơ bản chỉ có kiểu dáng đơn giản và hai màu đen trắng. Rất hiển nhiên, cậu cũng không có sở thích dạo phố.
Cái ngày 520 này hiện nay đã rất hot, người ra ngoài đi chơi hầu hết là tình nhân. Cho nên hai người Giản Ngôn và A Từ vừa bước vào tiệm đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
A Từ vẫn hơi ngại một chút, còn Giản Ngôn thì da mặt dày tới nóc rồi, đeo theo A Từ: "Nếu là mua cho anh thì để anh chọn đi."
A Từ đi qua nhìn giá cả trên bộ đồ, sau đó nhíu mày.
"Sao vậy?" Giản Ngôn hỏi.
"Mua một bộ đồ cho anh là tiêu hết nửa năm tiền lương của em luôn." A Từ nói.
Giản Ngôn bật cười, lấy một tấm thẻ ra đưa cho A Từ.
"Gì ạ?" A Từ nhíu mày.
"Người đàn ông tốt phải giao quyền hành tài chính cho vợ mình." Giản Ngôn nói, song trong lòng vẫn hơi thấp thỏm.
Thật ra tâm ý của hắn rất đơn giản, hắn muốn đưa tất cả những gì mình có cho A Từ. Nhưng lần nào hắn đưa tiền cho Trâu Vận cũng bị mắng, hắn lo sợ hành động của mình sẽ khiến A Từ mất vui.
Song A Từ lại không như thế, cậu tươi cười nhận lấy thẻ của Giản Ngôn, còn rất thuận tay bỏ vào trong túi.
Thấy cô nhân viên ở đó run rẩy khóe miệng, Giản Ngôn hết sức mừng rỡ. A Từ chịu nhận thẻ của hắn khiến cho lòng hắn an tâm hơn rất nhiều.
A Từ dạo quanh một vòng, trong tay liền ôm bảy tám bộ, sau đó nhét hết vào lòng Giản Ngôn: "Anh đi thử đi."
Cô nhân viên còn đang nỗ lực duy trì sự trấn định, Giản Ngôn đã ôm một chồng quần áo đi vào phòng thử.
Không bao lâu sau Giản Ngôn liền đi ra, hắn có chút thấp thỏm nhìn A Từ: "Em thấy thế nào?"
Mắt A Từ sáng lên, khua tay: "Thử thêm cái nữa."
Giản Ngôn hơi thất vọng, nhưng vẫn lập tức đi vào thay cái khác: "Cái này thì sao?"
"Tiếp đi."
"Còn cái này?"
"Tiếp nữa."
Chẳng bao lâu Giản Ngôn đã thử hết số đồ trong tay, A Từ ngoại trừ nói "tiếp đi" vẫn không đưa ra nhận xét gì.
Giản Ngôn rất u sầu: "Tầm mắt em cũng đừng có cao quá chứ. Thật quá đả kích người ta, sau này anh không dám mặc đồ nữa."
A Từ nhíu mày, mấy lời này sao nghe kỳ kỳ vậy ta?
"Anh nói vậy là sao?"
"Không phải cái gì em cũng không thích à?" Giản Ngôn buồn bực, kiêng dè còn có cô nhân viên ở bên cạnh nên không nói quá rõ ràng.
"Sao vậy được? Anh mặc bộ nào cũng đẹp trai mà." A Từ kinh ngạc nói, sau đó còn hỏi cô nhân viên, "Đúng không ạ?"
"Hả? Đúng, rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai. Hai vị đều rất đẹp trai." Thấy bọn họ rốt cuộc cũng biết mình tồn tại, cô nhân viên thở phào một cái.
Giản Ngôn lại nói với A Từ: "Em thấy anh đẹp trai là được rồi."
Cô nhân viên: "..."
A Từ tươi cười với cô, đưa cho cô những bộ Giản Ngôn đã thử: "Gói hết những cái này ạ."
Lần này ngay cả Giản Ngôn cũng bất ngờ, sau đó lại cười nói: "Mỗi thứ lấy hai bộ, bộ sau nhỏ hơn bộ trước một số."
Cô nhân viên hiện tại không muốn bị bọn họ ngược nữa, tay chân mau lẹ giải quyết cho xong.
Lúc thanh toán A Từ vẫn dùng thẻ của mình, Giản Ngôn liếc nhìn số dư trên thẻ cậu, hơi kinh ngạc.
Hai ra khỏi cửa hàng, Giản Ngôn mới nói: "Vợ này, không phải em nhiều tiền hơn anh đó chứ?"
A Từ bật cười: "Không có nhiều bằng anh đâu, nhưng cũng không nghèo đến độ bị người ta hiểu lầm là được anh bao nuôi."
Giản Ngôn cũng cười: "Người ở Nhị Xử đều có tiền như vậy à?"
"Em chỉ là hỗ trợ cho Thượng... cho ai đó thôi, nhưng chỉ đơn thuần như vậy, không được chia tí tiền thưởng nào."
"Vậy làm sao em có nhiều tiền như thế?" Giản Ngôn rất khó hiểu, "Mới rồi em còn nói chỉ một bộ đã ngốn hơn nửa năm tiền lương cơ mà."
"Tiền lương của em đâu có bao nhiêu, anh biết rõ mà?" A Từ cười nói, "Nhưng dầu gì em cũng là người sống lại, mấy chuyện khác không nói, nhưng về cơ hội buôn bán thì đằng nào cũng phải kiếm được chút đỉnh chứ?"
"Anh thật sự quá hời rồi!" Giản Ngôn phấn chấn nói, "Cưới được một người vợ cái gì cũng biết, đã vậy còn đẹp người, còn có sẵn đồ cưới phong phú nữa chớ."
A Từ: "..."
Đồ cưới là cái quỷ gì!
Cậu gả đi hồi nào!
Giản Ngôn đã vô cùng phấn khởi đi chụp hình, rồi lại đăng lên wechat: "Quần áo vợ mua!"
Trong nhóm "chống lại thức ăn cho chó":
Tiếu Tiếu:Trời má, A Từ vậy mà đi mua quần áo cho Sếp kìa! Sếp còn không biết ngại nữa!
Niệm Niệm:Mà nè, giá của mấy bộ đó đều trên năm chữ số cả đấy.
Hướng Dương: Gì cơ?! Niệm Niệm, cô không nhìn lầm đó chứ?
Niệm Niệm:Không lầm được, tôi còn tưởng chỉ có Sếp là phú nhị đại thôi, đâu ngờ A Từ cũng rất có tiền.
Hướng Dương: Vậy sau này biết sống làm sao? Chỉ mới phô ân ái đã đủ mệt rồi, bây giờ còn khoe tài phú nữa!
Tiểu Hắc:Còn không phải do mấy người hay sao! Mới đầu Sếp đã yên lặng rất nhiều ngày rồi, toàn là do mấy người thi nhau đả kích ổng, bây giờ ông lại bắt đầu nữa rồi!
Tiếu Tiếu:Nhưng mà cái chuyện này không có liên quan tới chúng tôi à nghen. Chúng tôi rất là giản dị đó, chỉ có mấy cánh hoa hồng thôi, còn chưa bằng một sợi chỉ trên bộ đồ của Sếp nữa kìa.
Hướng Dương:... Vợ, anh sai rồi, anh nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền.
Tiếu Tiếu:Ai là vợ của anh?
...
A Từ nhìn thấy Wechat của Giản Ngôn, nói: "Quà của em đâu?"
Giản Ngôn hơi ngượng ngùng: "Vốn là anh sẽ đặt phòng ăn, định mời em ăn bữa cơm. Nhưng bây giờ so với quà của em, hình như có chút không ổn cho lắm."
A Từ nhìn hắn, nói: "Không ổn thì thôi vậy, mà giờ em muốn quà, anh có cho hay không?"
Nghe được nửa câu đầu, Giản Ngôn còn đang buồn rầu. Nhưng khi nghe tới nửa câu sau, cả người hắn liền sáp lên: "Anh chính là của em mà, em muốn cái gì anh cũng cho hết."
A Từ nói: "Vậy anh nấu bữa cơm cho em đi, em muốn đích thân anh làm."
Giản Ngôn suy sụp: "Nhưng anh có biết nấu cơm đâu."
"Em chỉ anh nấu." A Từ lập tức nói.
Giản Ngôn vẫn hơi bối rối: "Cũng không phải không được, anh chỉ sợ nó khó ăn..."
A Từ liếc hắn một cái: "Nếu anh không muốn thì chúng ta ra ngoài ăn... Có điều, chuyện đền bù cho anh cũng thôi luôn."
"Đừng, chúng ta về nhà ăn đi, anh làm cho em ăn." Giản Ngôn không ngờ A Từ vẫn còn muốn đền cho hắn. A Từ mua quần áo cho hắn, hắn đã rất vui mừng rồi. Hiện tại A Từ nhắc tới chuyện đền bù, khiến cho hắn vô cùng phấn khởi. Dựa theo biểu hiện hôm nay của A Từ thì chuyện đền bù nhất định là chuyện tốt!
Hai người lại cùng nhau đi mua đồ ăn. Cân nhắc đến việc Giản Ngôn lần đầu tiên làm bếp, A Từ chỉ mua những nguyên liệu rất đơn giản.
"Mấy cái này phải làm sao?" Nhìn một đống nguyện liệu nấu ăn, Giản Ngôn hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Cà chua anh cứ xắt nhỏ ra là được." Đối với người lần đầu đứng bếp, A Từ cũng không có yêu cầu gì cao, ăn được là tốt rồi.
Nào ngờ đâu, kỹ thuật cầm dao của Giản Ngôn cũng không tệ lắm, thế mà vẫn ra hình ra dáng.
Có điều, kỹ năng đánh trứng của Giản Ngôn lại chẳng ra làm sao. Hắp đập trứng gà vào trong chén, rồi vì dùng sức đánh quá mạnh mà văng hết cả ra ngoài.
A Từ buồn cười nắm chặt tay Giản Ngôn, nói: "Thế này nè, nhẹ thôi, đánh về một hướng, lắc cổ tay..."
Tay A Từ không nhỏ, nhưng vẫn không thể nắm hết tay Giản Ngôn được. Ngón tay trắng nõn của cậu đặt trên mu bàn tay, hơi có chút lành lạnh, khiến cho Giản Ngôn đang luống cuống cũng bình tĩnh trở lại.
Có A Từ làm sư phụ giúp đỡ, Giản Ngôn cuối cùng cũng nấu xong. Tuy không thể nói là ngon, nhưng so với nồi cháo bột ngọt thì đã tốt hơn rất nhiều.
Cơm nước xong xuôi, Giản Ngôn chờ mong nhìn A Từ, hắn đã ngứa ngáy cả ngày rồi.
"Đi tắm đã?" A Từ khẽ cười một tiếng, nói.
Giản Ngôn phiêu diêu cả người, nhanh chân chạy vào phòng tắm, mới mấy phút đã lao ra.
A Từ thì lại tắm rất lâu mới ra.
Giản Ngôn chờ không nổi bổ nhào qua, liền bị A Từ đẩy ra: "Anh cứ nằm yên đó, đừng nhúc nhích."
Thật sự muốn chủ động à? Giản Ngôn mở cờ trong bụng, ngoan ngoãn nằm yên.
A Từ tắt đèn, Giản Ngôn cười thầm trong lòng, vợ của hắn vẫn cứ hay xấu hổ như vậy.
Trong bóng tối, A Từ mò tay cởi áo Giản Ngôn ra, Giản Ngôn theo bản năng liền ôm lấy A Từ. A Từ đè Giản Ngôn xuống giường, dùng cái áo đó trói hai tay Giản Ngôn lại.
Giản Ngôn bất ngờ, nhưng cũng không giãy dụa, chỉ cười nói: "Bảo bối, hóa ra em thích chơi kiểu này à? Không nói sớm..."
Lời còn chưa nói xong, A Từ đã nhào lên chặn môi hắn lại, hai tay còn đang kích thích cơ thể hắn.
Giản Ngôn hô hấp nặng nề, vật gì đó dưới thân cũng cứng lên.
Trong đêm tối, cảm giác kích thích càng rõ ràng, thân thể cũng mẫn cảm hơn. Khó có khi A Từ lại chủ động, ngay cả đầu ngón chân của Giản Ngôn cũng hưng phấn lên.