A Từ lắc đầu, từ trước đến nay cậu luôn không biết ăn nói, lần nào đấu võ mồm với Giản Ngôn cũng bị thua thiệt. Lúc này đây cậu càng cảm thấy mình nói cái gì cũng không đúng, chỉ có thể trầm mặc. Trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Nhìn thấy bộ dạng này của cậu, vợ Lão Mã chỉ khẽ mỉm cười, nói: "Em ngồi xuống đi, đừng có đứng đấy mãi, chị thật sự không có chuyện gì."
Chị nhìn A Từ, rồi lại nhìn theo hướng hai người Lão Mã đang rời đi, nói: "Nhất định Lão Mã sẽ đi gặp cô kia, chưa có về ngay đâu."
A Từ khẽ giật mình, muốn hỏi tình huống của cô kia một chút, nhưng lại cảm thấy không tiện cho lắm, nghĩ một hồi mới nói: "Vậy thuốc của chị dâu..."
"Chị không cần uống thuốc." Vợ Lão Mã nói, "Chị đã không uống thuốc từ mấy năm trước rồi."
A Từ không ngờ bệnh tình của chị lại trầm trọng tới mức này, thế mà còn không uống thuốc, bèn khuyên nhủ: "Chị dâu, chị vẫn nên tới bệnh viện..."
"Em có biết chị mắc bệnh này bao nhiêu lâu rồi không?" Vợ Lão Mã hỏi.
A Từ sửng sốt, lắc đầu. Nói tóm lại, vợ Lão Mã đã bị bệnh rất nhiều năm. Hơn nữa, dựa theo thái độ của Giản Ngôn và Lão Mã, thì có lẽ bệnh tình đã trải qua một thời gian rất dài. Trong lòng A Từ rất u buồn, dưới sự hiểu biết của cậu, ung thư bao tử sẽ không sống được bao lâu. Hiện tại tình trạng của vợ Lão Mã cũng đã rất tệ.
"Mười một năm." Vợ Lão Mã nói, "Trước đây khi phát hiện ra bệnh tình, bác sĩ đã nói nếu phối hợp trị liệu thì có lẽ sẽ sống được năm năm."
A Từ hơi kinh ngạc, ung thư bao tử có thể sống được mười một năm quả thật rất hiếm thấy.
Vợ Lão Mã lại nói: "Chị không thích bệnh viện, điều trị bằng hóa chất và uống thuốc thì sẽ có rất nhiều tác dụng phụ, hiệu quả cũng được không bao nhiêu. Bị nhốt ở trong bệnh viện còn khiến cho tâm tình người ta không tốt lên được. Sau này anh chị liền chuyển về đây ở. Mới đầu còn uống thuốc, sau thì cũng không uống nữa. Mỗi năm đều tuần tự trôi qua như thế. Hàng năm chị đều cảm thấy có lẽ mình không thể qua được, song chị đã sống đến ngày hôm nay..."
Trong lòng A Từ có hơi xúc động. Cậu đã chết qua một lần, cho nên vô cùng yêu quý sinh mạng. Nhưng nếu như cậu mắc phải tuyệt chứng, có lẽ cậu cũng sẽ giống như vợ Lão Mã. Cậu sẽ cùng người mình yêu chung sống tại một nơi non xanh nước biếc, không màng đến chuyện thế gian, dù là chứng bệnh gì cũng không đáng sợ nữa.
Chẳng qua, Lão Mã có lẽ sẽ rất vất vả? Cả ngày đều sống trong sợ hãi, tùy thời đều lo lắng người yêu mình sẽ rời đi, nhưng lại không thể làm gì được.
"Hoàn cảnh nơi này rất tốt, rất thích hợp để điều dưỡng. Nếu chị dâu cứ bảo trì tốt tâm thái của mình, nói không chừng một ngày nào đó sẽ khỏi hẳn? Chuyện thế này cũng không phải không có." A Từ nói.
"Em không cần phải an ủi chị, khỏi hẳn là chuyện không thể. Chẳng qua chị nghĩ có thể sống được ngày nào hay ngày ấy." Vợ Lão Mã nhìn A Từ, đột nhiên hỏi, "Em có nghĩ, chị níu kéo Lão Mã rất là không nên hay không?"
"Sẽ không, sao chị dâu lại nghĩ như vậy cơ chứ?" A Từ cuống lên, nói, "Em thấy được Lão Mã rất là yêu chị. Hai người yêu nhau chỉ cần được ở bên nhau là tốt rồi, không còn gì quan trọng hơn. Đối với Lão Mã việc chị còn sống chính là điều tốt đẹp nhất, chị đừng nên nghĩ ngợi lung tung."
"Đứa nhỏ này, thật đúng là thiện lương." Vợ Lão Mã thở dài, cảm thán nói, "Khó trách Giản Ngôn lại thích em như vậy."
A Từ bị vợ Lão Mã làm cho lơ mơ, mấy lời này người khác cũng thường hay nói mà, sao tự nhiên cậu lại thành người thiện lương rồi?
"Người ta hay nói những lời dễ nghe, nhưng nếu là người khác nói với chị, chị cũng sẽ không tin trong lòng bọn họ thật sự nghĩ như vậy. Song lúc em nói những lời này, trong lòng em đã thật sự tin tưởng." Vợ Lão Mã dường như hiểu được nghi hoặc của cậu, nói, "Em có biết không? Cảnh giới cao nhất của lừa gạt người khác chính là tự lừa gạt chính bản thân mình. Chỉ khi trong lòng mình tin tưởng thì lời nói ra mới càng chân thành, người khác cũng sẽ dễ dàng tin vào điều đó. Chí ít, những lời hôm nay em nói với chị đã khiến cho cõi lòng chị cảm thấy rất ấm áp. Mà trước đây, cho dù người ta có nói như thế với chị, thì chị cũng chỉ càng thấy đau khổ hơn thôi."
A Từ gật mình, chị dâu nói không sai, vừa rồi khi nói ra những lời đó đích thật trong lòng cậu rất tin tường. Nhưng cũng không phải cậu muốn lừa chị, chẳng qua ngay cả chuyện không thể như sống lại mà cậu còn gặp được. Dù rằng biết bệnh nan y muốn khỏi hẳn rất là hiếm hoi, song cậu vẫn hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện với chị.
"Chị dâu, em thật sự không có gạt chị, chắc là chị cũng từng nghe qua những chuyện thế này rồi? Thật ra mấy chuyện này trong bản tin cũng từng nói tới." A Từ cố ý giải thích.
"Chị có nghe qua, thế nhưng mà..." Vợ Lão Mã dừng một chút, lại chợt nói, "Thật ra thì, món cá trưa nay rất khó ăn phải không?"
A Từ không hiểu tại sao bỗng dưng chị lại chuyển đề tài. Nhưng chị nhìn cậu rất chân thành, cậu gần như muốn gật đầu rồi. Song trong đầu cậu kịp thời hiện một ý nghĩ, bèn lấy lại tinh thần, hỏi: "Không đâu ạ, sao chị dâu lại hỏi như vậy? Là do đồ ăn của Lão Mã không hợp miệng hay sao ạ?"
Vợ Lão Mã lắc đầu, nói: "Vị giác của chị từ mấy năm trước đã có vấn đề rồi, có lẽ có liên quan tới thuốc và điều trị bằng hóa trị. Suốt mấy năm nay, chị cũng không nếm ra đồ ăn mình làm có mùi vị gì. Lâu Lâu thì cũng nếm được một chút, nhưng vẫn rất là khó ăn. Thế nên chị cảm thấy Lão Mã và Giản Ngôn đang gạt chị."
Dù là nói như vậy, song vẻ mặt của chị lại rất thoải mái. Quả nhiên chị luôn bận tâm món ăn mình làm có ngon hay không. A Từ âm thầm sợ hãi, may là vừa rồi mình không có ngu ngốc nói thẳng ra. Vợ Lão Mã dù trông có vẻ phóng khoáng, nhưng tận đáy lòng vẫn có điểm chấp nhất. Chọc thủng sự thật có khi sẽ khiến cho chị bị đả kích lớn.
Nhìn dáng người gầy quá mức của chị, A Từ cũng không dám hỏi về cô gái Doãn gia kia, vội vàng đổi đề tài: "Chị dâu, có thể kể em nghe hai người đã quen biết sư ca như thế nào hay không?"
"Giản Ngôn vẫn chưa nói cho em biết?" Vợ Lão Mã hơi ngạc nhiên.
A Từ lắc đầu, giải thích: "Thật ra chúng em biết nhau chưa bao lâu..."
Nói đến đây A Từ cũng tự giật mình. Nghiêm túc xem xét thì cậu và Giản Ngôn đời này biết nhau chưa tới ba tháng. Nhưng bây giờ quan hệ giữa hai người đã khắng khít đến vậy, nếu là dị tính luyến thì nói không chừng hai người bọn họ đã đi đăng ký luôn rồi? Cũng coi như là cưới vội.
Bản thân cậu thì không có gì lạ, dù sao đời trước đã từng trải qua. Nhưng đối với Giản Ngôn mà nói, có thể đi tới bước này với một người quen biết không bao lâu, ắt hẳn tình cảm phải rất sâu nặng.
Trong lòng A Từ dâng đầy sự ấm áp, lại nói: "Hơn nữa trong khoảng thời gian này chúng em luôn rất bận rộn, có rất nhiều vụ án, hết vụ này lại tới vụ khác, không còn thời gian để nói chuyện nữa. Cũng giống như lúc này nè, vừa được rảnh là anh ấy liền đưa em tới đây thăm anh chị rồi."
Vợ Lão Mã đã nhận ra một chút thay đổi trên mặt A Từ. Chị là người từng trải, có nhiều chuyện không cần nói ra chị cũng có thể cảm nhận được. Tình cảm của Giản Ngôn và A Từ có thể tốt như vậy, chị cũng rất lấy làm vui mừng, lúc này mới gật đầu, nói: "Đúng rồi, con người Giản Ngôn cái gì cũng tốt, nhưng hễ có vụ án là không cần mạng nữa. Về sau mà nói, hai người các em đều là cảnh sát, sẽ luôn rất bận rộn. Nhưng các em cũng phải chú ý, sức khỏe mới là điều quan trọng. Thân thể mệt mỏi suy sụp thì có là vụ án gì cũng không giải quyết được, hiểu chưa?"
"Dạ, chị dâu yên tâm, em hiểu rõ." A Từ vội gật đầu.
Vợ Lão Mã cũng vừa ý gật đầu, lúc này mới nói tiếp: "Lão Mã và Giản Ngôn quen nhau, suy cho cùng vẫn là nhờ án kiện. Em không nhìn ra phải không? Lão Mã năm đó chính là một tên lưu manh."
"Dạ?" A Từ thật sự không nghĩ tới, cậu vẫn luôn cho rằng Lão Mã là một người không đơn giản. Song cho tới giờ phút này cậu vẫn không nghĩ Lão Mã đã từng là một tên lưu manh. Có điều, từ biểu hiện của Lão Mã cho thấy, có lẽ anh ta không phải chỉ là một tên lưu manh nhỏ nhoi, nói không chừng cũng phải là người cầm đầu.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, vợ Lão Mã cười hoài niệm: "Có một lần, Lão Mã đánh nhau với người ta bị Giản Ngôn bắt. Từ đó trở đi, hai người giống như có thâm cừu đại hận vậy, vừa giáp mặt đã ẩu đả. Nhắc tới cũng khéo, sau này hai người già gặp nhau, thế là đánh tới già, dù sao cũng không ai chịu ai. Sau đó cũng không biết hai người này đã ước định cái gì, chỉ thấy Lão Mã đã tách ra khỏi cái nhóm kia. Nhưng đến tận bây giờ vẫn không ai phục ai, nhỡ ra là muốn đánh lộn, đánh nhiều năm như vậy vẫn không có kết quả. Có khi, hai người họ muốn đánh nhau cả đời cũng nên."
Nói xong lời cuối cùng, vợ Lão Mã vừa có vẻ hoài mong lại có vẻ tiếc nuối, A Từ nhìn thấy cũng bối rối trong lòng.
Vợ Lão Mã đột nhiên nắm lấy tay A Từ, nói: "A Từ, chị dâu xin nhờ em một chuyện, có được không?"
A Từ hoảng hốt, vội nói: "Chị dâu, có chuyện gì chị cứ nói ra đi, nếu như có thể em sẽ cố gắng hết sức mình."
"Tương lai sau này, có em ở bên Giản Ngôn rồi, Lão Mã nhất định sẽ không đánh lại." Vợ Lão Mã nói.
"Chị dâu..."
"Lúc còn trẻ, chị và Lão Mã đã để mất rất nhiều thời gian tốt đẹp." Vợ Lão Mã cúi đầu, cắt ngang lời A Từ, "Những năm này chị sống rất vui vẻ, cũng rất thỏa mãn. A Từ, con người Lão Mã rất ngang bướng, nếu như chị chết đi, anh ấy nhất định sẽ không đi bước nữa. Đến lúc đó em hãy giúp chị khuyên nhủ anh ấy một chút, cứ nói chị không muốn thấy anh ấy cô đơn một mình. Vậy nên, nếu như gặp được một người phù hợp, thì hãy sống với nhau cho tốt."
"Không được, chị dâu, em không thể đồng ý với chị." A Từ hơi kích động.
"Tại sao?" Vợ Lão Mã cũng không hiểu, "Dù sao chị cũng đã chết rồi, các em nhẫn tâm nhìn anh ấy cô đơn sao?"
"Chị dâu, người Lão Mã yêu thương là chị, cho dù chúng em có ép buộc sắp xếp một người ở bên cạnh anh ấy, thì liệu anh ấy có vui hay không? Nếu đổi lại là chị, chị có nguyện ý không?" A Từ vội vàng nói, "Nếu như là em, thì em thà rằng cả đời cô đơn, em tình nguyện đợi đến kiếp sau..."
"Kiếp sau?" Vợ Lão Mã kinh ngạc nhìn A Từ, "Một người cảnh sát như em mà cũng tin có kiếp sau? Hơn nữa, cho dù có kiếp sau thì anh ấy cũng không phải là anh ấy nữa, chị cũng không phải là chị, có chấp nhất cũng không còn ý nghĩa, em có hiểu không? Người chết đi là hết, mối nhân duyên này cũng kết thúc, không thể tiếp tục được nữa. Cho dù có gặp được một người tương tự tới cỡ nào, thì vẫn không phải là người đó. Chị không nói phải bắt buộc dàn xếp một người ở bên cạnh anh ấy, chị chỉ muốn anh ấy đừng khép lại lòng mình, em... em làm sao vậy?"
Cả người A Từ đều đang run rẩy, lời nói của vợ Lão Mã như một cây búa tạ đập lên đầu cậu, đánh cho cậu choáng váng.
Cho dù có kiếp sau, thì anh ấy cũng không phải anh ấy, cậu cũng không phải là cậu.
Cho dù có gặp được một người tương tự tới cỡ nào, thì cũng không phải là người đó nữa.
Cậu và Giản Ngôn không phải cũng giống như thế hay sao? A Từ vốn chỉ nghĩ rằng Giản Ngôn không phải Giản Ngôn kiếp trước, nhưng chưa từng nghĩ tới bản thân mình cũng không còn là A Từ của kiếp trước nữa. Cho dù có lưu giữ ký ức của kiếp trước, nhưng suy cho cùng cậu đã không còn là A Từ đó nữa. Hiện tại có nhiều chuyện cậu làm mà A Từ kiếp trước sẽ không làm.
Từ khi nghe được ngôn luận về "hai Giản Ngôn", A Từ vẫn luôn suy nghĩ người cậu yêu rốt cuộc là ai? Đêm qua khi nói chuyện với Giản Ngôn, cậu rất sợ Giản Ngôn sẽ nói chia tay, rất sợ phải rời xa Giản Ngôn. Lúc đó cậu vẫn chưa thông suốt, vẫn không biết rốt cuộc mình có yêu Giản Ngôn hiện tại hay không.
Nhưng giờ khắc này, A Từ bỗng nhiên hiểu ra, đời này mỗi phút mỗi giây được ở bên Giản Ngôn cậu đều cảm thấy rất vui vẻ. Dù trước đó hai người có chiến tranh, thì trong lòng mỗi người vẫn mong nhớ đối phương. Ngay cả khi Giản Ngôn hay trêu ghẹo cậu, mặc dù cậu thấy xấu hổ, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất ngọt ngào. Cho dù là trên giường, bọn họ cũng rất phù hợp, rất vui sướng... Nếu như đây còn không phải là yêu, thì phải làm sao mới gọi là yêu?
A Từ đột nhiên rất muốn gặp Giản Ngôn.
"A Từ, em không sao chứ?" Vợ Lão Mã lo lắng nhìn A Từ, kéo tay cậu một cái.
A Từ lấy lại tinh thần, áy náy cười cười với vợ Lão Mã, nói: "Thật xin lỗi chị dâu, vừa rồi em mải nghĩ tới chuyện khác..."
Cậu dừng một chút, thu hồi lại tâm tư đang bay xa, nói: "Chị dâu, yêu cầu của chị em không thể nào đáp ứng. Nhưng chị yên tâm, dù là lúc nào chúng em vẫn luôn cầu mong Lão Mã sẽ sống tốt. Bây giờ chị cũng đừng nên nghĩ nhiều quá, mong ước lớn nhất của Lão Mã và cả chúng em chính là chị có thể ở bên cạnh anh ấy. Miễn là còn sống thì sẽ còn có hy vọng, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chị nhất thiết đừng suy nghĩ nhiều, được không?"
Vợ Lão Mã gật gật đầu, đúng lúc nhìn thấy Lão Mã và Giản Ngôn đang đi tới, hai người liền không nói tới đề tài này nữa.
"Đồng Đồng, em vào nhà nghỉ ngơi một lát nha?" Lão Mã ngồi xổm trước mặt vợ mình, dịu dàng nói, "Đã đến giờ em phải ngủ trưa rồi. Lần đầu tiên A Từ tới đây, cứ để Giản Ngôn dẫn cậu ấy đi vòng vòng chơi đi."
"Được."
Vợ Lão Mã đồng ý, sau khi chào tạm biệt Giản Ngôn và A Từ thì cùng Lão Mã đi về nhà.
Giản Ngôn vừa đến đã có cảm giác A Từ cứ luôn nhìn mình, tình yêu thương đông đầy đó sắp tràn ra ngoài luôn rồi. Giản Ngôn vừa vui mừng lại vừa thấp thỏm, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Sư ca, chúng ta đi đâu ạ?" A Từ ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn, ánh mắt nóng bỏng lại thẳng thừng. Mới rồi cậu còn nghĩ khi gặp Giản Ngôn phải nói cho Giản Ngôn biết mình yêu anh ấy biết bao nhiêu, nhưng khi đối mặt với người thật thì không hiểu sao cậu lại cảm thấy rất xấu hổ, không thể nói ra được.
Bị cậu nhìn như vậy, tim Giản Ngôn đập rộn ràng, nhịp tim tăng lên không ít, xích lại gần hỏi: "Bảo bối, bộ có chuyện gì hả?
A Từ bật cười: "Anh đoán xem."
"Không phải chị dâu kể em nghe chuyện bí mật nào đó chứ?" Giản Ngôn hỏi.
A Từ giật mình, nói: "Thế anh đoán coi là cái chuyện bí mật gì?"
Giản Ngôn căn bản không nghĩ nhiều, nghi ngờ nói: "Nói anh cả đời chỉ yêu một mình em?"
Vừa nói xong đã lại lắc đầu: "Không đúng, chuyện này em biết rồi."
A Từ không nói lời nào, Giản Ngôn lại đoán: "Chẳng lẽ là chuyện từ bỏ nhận con nuôi?"
A Từ sửng sốt, nhận con nuôi?
Thấy A Từ không hiểu, Giản Ngôn vội vàng giải thích: "Trước khi gặp em, anh cứ nghĩ là đời này anh sẽ không tìm được người phù hợp. Ông già nói anh, nếu không thì nhận nuôi một đứa bé đi, cũng coi như có người ở bên cạnh. Lúc ấy anh không nghĩ gì đã đồng ý. Trước đây chị dâu thường hay tới viện mồ côi để hỗ trợ, có biết được một vài đứa trẻ, rồi cũng chủ động để ý cho anh. Sau này gặp được em, anh cũng muốn nhận con nuôi nữa..."
Giản Ngôn nhìn A Từ, dè dặt nói: "Chúng ta đều bề bộn nhiều việc, đoán chừng cũng không có thời gian để chăm sóc trẻ con. Hơn nữa, anh muốn có thật nhiều thời gian ở bên em, em sẽ không trách anh chứ?"
"Ừm, không trách." A Từ nắm chặt tay.
"Nhưng nếu em thích trẻ con, thì đợi sau này chúng ta không còn bận rộn lại đi nhận nuôi, có được không?" Thấy A Từ không có biểu lộ gì, Giản Ngôn hơi bất an. Cho tới bây giờ hai người chưa từng thảo luận vấn đề này, hắn vẫn không biết ý nghĩ trong lòng A Từ.
"Chuyện này sau hẵn nói đi." A Từ nói, "Còn chuyện nào nữa không?"
Lúc này Giản Ngôn mới kịp nhận ra A Từ khác thường, vậy là cũng không phải chuyện đó.
"Chẳng lẽ là chuyện anh tới trường học và cô nhi viện em từng sinh sống?" Giản Ngôn hỏi càng thận trọng hơn.
A Từ vốn còn muốn ra vẻ với Giản Ngôn, nhưng nghe đến đây bèn không nhịn được nữa, bổ nhào lên hôn Giản Ngôn.
Mặc dù trong lòng Giản Ngôn có chút thấp thỏm, nhưng đối mặt với một A Từ nhiệt tình như thế, hắn sẽ không ngốc đến nỗi không hiểu phong tình, rất nhanh đã biến bị động thành chủ động.
Hôn cho tới khi mặt A Từ đỏ lên, Giản Ngôn mới buông cậu ra. Nhìn đôi môi sưng đỏ ấy, kiềm không đặng lại sáp tới áp môi mình vào, sau đó mới hỏi: "Bảo bối, sao bỗng dưng hôm nay em lại nhiệt tình như vậy?"
A Từ nghiêng đầu nhìn hắn: "Anh không thích hả?"
Sau đó làm bộ muốn lui về sau.
Giản Ngôn phản ứng nhanh vội vàng ôm cậu thật chặt, lại nói: "Thích chứ, chỉ là đột nhiên em nhiệt tình như vậy làm cho anh mừng vừa lo."
A Từ suy ngẫm, hỏi: "Bộ trước giờ em không nhiệt tình với anh hả?"
"Cũng không phải." Giản Ngôn nghiêm túc suy nghĩ, không phải A Từ không nhiệt tình, chẳng qua do cậu rất hay xấu hổ.
Có điều, thấy biểu hiện hôm nay của A Từ, Giản Ngôn liền nảy sinh tâm tư được voi đòi tiên: "Nếu như trên giường em có thể nhiệt tình hơn một chút thì tốt rồi."
A Từ cố gắng nhẫn nhịn không nổi giận, chỉ cúi đầu không nói.
Thấy bộ dạng này của A Từ, Giản Ngôn luống cuống ôm chặt cậu, nói: "Bảo bối, anh chỉ nói đùa thôi, em đừng để ý nha."
"Hửm?" A Từ bật cười, "Vậy là rốt cuộc anh thích nhiệt tình hay không nhiệt tình?"
Giản Ngôn: "Bảo bối, em đừng đùa giỡn anh nữa mà. Trái tim anh yếu lắm, chịu không nổi kinh sợ đâu."
A Từ chợt phát hiện, hình như cậu đã tìm ra biện pháp đối phó với Giản Ngôn rồi.
Bỗng nhiên tâm trạng trở nên tốt lên, A Từ dịu dàng nhìn Giản Ngôn, nói: "Anh đưa em đi dạo sơn trang đi."
"Được." Giản Ngôn mừng rỡ đáp ứng, "Em muốn đi đâu?"
A Từ nói: "Em muốn đi xem cá."
Thế là Giản Ngôn đi phía trước dẫn đường, hai người cười cười nói nói, không bao lâu đã đi tới bờ sông nhỏ được nói là có rất nhiều cá béo mập.
Lão Mã cũng không cải biến gì đối với con sông này, trên cơ bản vẫn duy trì nguyên dạng.
Nơi này được dựng chòi nghỉ mát dành cho người câu cá, hai người đừng chân ở một nơi không người.
A Từ nhìn mặt nước yên bình, đột nhiên hỏi: "Chuyện của người phụ nữ kia đã giải quyết rồi ạ?"
Giản Ngôn thở dài, nói: "Có lẽ đã giải quyết rồi."
"Có lẽ?" A Từ sửng sốt, không phải hai người đi giải quyết chuyện này sao?
"Chuyện của Doãn gia anh không tiện nhúng tay. Là Lão Mã tự mình đi giải quyết, anh chỉ muốn hỏi thăm bệnh tình của chị dâu thôi." Giản Ngôn giải thích, "Cô kia cũng phải họ Doãn, cô ta chỉ là người của Doãn gia."
"Doãn gia?" A Từ nhíu mày, Doãn gia hình như cũng không ít, là Doãn gia nào? Chẳng lẽ là Doãn gia đó?
"Khê Lăng có một tập đoàn bất động sản Doãn thị, chắc là em đã nghe qua nhỉ? Mấy tiểu khu nổi tiếng ở Khê Lăng đều là sản nghiệp của Doãn thị." Giản Ngôn nói.
A Từ càng kinh ngạc hơn: "Thật sự là Doãn gia đó? Nhưng vì sao người phụ nữ này cứ nhất quyết phải gặp chị dâu? Với thế lực của Doãn gia, cô ta còn cần phải gây khó dễ cho một nông gia sao? Hay là cô ta nghĩ chị dâu rất dễ nói chuyện? Em còn tưởng cô ta có gì với Lão Mã..."
"Không phải, Lão Mã chỉ yêu chị dâu thôi. Anh quên nói cho em biết, chị dâu cũng là người Doãn gia." Giản Ngôn có vẻ hơi buồn bực.
"Chị dâu mà lại là người Doãn gia? Sao em không nghe nói Doãn gia có con gái?" Doãn gia ở Khê Lăng rất có tên tuổi, cho nên đối với tình huống của Doãn gia, người ở Khê Lăng trên cơ bản đều biết rõ.
Vả lại, trong trí nhớ của A Từ thì hai năm nữa sẽ có một vụ án có liên quan rất lớn tới Doãn gia. Nghĩ đến vụ án này A Từ liền nhíu mày. Nhưng bây giờ vẫn còn sớm, không thiết phải nghĩ nhiều làm gì.
Chẳng qua, Doãn gia chỉ có hai người con trai, chưa từng nghe nói có con gái. Mặc dù đối với những nhà giàu như bọn họ thì chuyện có con riêng cũng không có gì lạ, nhưng cũng không đến mức không có chút tiếng gió nào?
"Hơn mười năm trước, chị dâu của em đã đoạn tuyệt quan hệ với Doãn gia. Lúc đó, Doãn thị vẫn chưa lớn mạnh như bây giờ, cho nên người biết chuyện cũng không nhiều." Giản Ngôn nói, vẻ mặt hơi trầm trọng.
"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" A Từ mơ hồ cảm thấy trong này dường như có ẩn tình.
"Chị dâu tên là Doãn Đồng, là đại tiểu thư đường đường chính chính của Doãn gia. Có lẽ em cũng không biết nhỉ? Trước đây Lão Mã lăn lộn trong hắc đạo, lúc chị dâu ở bên anh ta thì người Doãn gia không đồng ý. Vì Lão Mã mà chị dâu đã đoạn tuyệt quan hệ với Doãn gia. Mới đó mà đã hơn mười năm không liên lạc với Doãn gia rồi."
Trước đó nghe Vợ Lão Mã nói Lão Mã là một tên lưu manh, A Từ đã biết nhất định không đơn giản như vậy. Lão Mã nhìn không giống người bình thường.
Bây giờ nghe Giản Ngôn nói như vậy, A Từ mới hoàn toàn hiểu rõ.
Chẳng qua, Doãn Đồng có thể vì Lão Mã mà làm tới mức này, A Từ vẫn rất lấy làm kinh ngạc. Vì tình yêu, chị ấy đã nỗ lực quá nhiều. May là, Lão Mã đối với chị cũng rất tốt.