Chủ nhân chiếc xe kia lái rất nhanh, ngay cả rẽ cũng không có dấu hiệu thắng xe, không chút nào che giấu nóng lòng trở về giống như tên bay.
Cho đến khi có con mèo đột nhiên lao ra, anh mới theo bản năng giẫm ra tiếng chói tai, dừng ngay, nhìn con mèo kia cong người lên dừng lại trong chốc lát, nhanh chóng chạy mất, anh thở phào nhẹ nhõm, tươi cười, mắt đen hơi hướng bên phải, thấy con mèo không miệng vẫn dính chặt trên xe anh như cũ, đầu lắc, càng vui mừng.
Trên xe người đàn ông để đồ vật như vậy, có phải quá trẻ con rồi không? Anh không có dư thừa tâm tư đi so đo cái này, ngược lại rất mong đợi cô gái kia sau khi nhìn thấy nó sẽ có phản ứng như thế nào.
Thu hồi tinh thần, anh linh hoạt đem xe lái vào nhà để xe, chuyển xe, tắt máy, xuống xe, rơi khóa, tất cả động tác làm liền một mạch.
Cũng tại trước cổng nhà mình dừng lại bước chân.
Cái nhà giống như khách sạn này, lần đầu tiên khiến Tùy Trần có chút cảm giác mong đợi.
Cô có thể vừa la hét thế này hay không, "Anh đã về rồi!" vừa hưng phấn chào đón?
Hay là vô cùng buồn chán ấn điều khiển từ xa của ti vi để giải buồn, oán giận anh trễ như vậy mới trở lại?
Tất cả suy đoán chung kết ở lúc anh mở cửa, trong nháy mắt, đập vào mắt anh là một mảnh tối đen, khiến Tùy Trần hơi chấn động. Trong không khí tràn ngập mùi rượu nồng nặc, cũng giống như lúc anh rời đi. . . . . . Anh dùng tay bật đèn, ánh mắt lướt qua Thích Huyền vẫn như cũ nằm trên ghế sa lon, nhìn xung quanh gian phòng vắng vẻ.
"Con nai nhỏ?" Anh bình tĩnh gọi, áp chế một tia hi vọng cuối cùng không cho nó dễ dàng trốn thoát, thật cẩn thận gọi nhỏ.
Đáp lại là một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức anh có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm mong đợi - thất bại.
Tùy Trần cất bước có vẻ hơi nhọc nhằn, đạp đạp Thích Huyền đang ngủ say sưa trên ghế sa lon, sau khi dọn dẹp gian phòng, đem chính mình thả xuống ghế sa lon bằng da.
Cô là hoàn toàn coi nhẹ lời nói của anh, căn bản từ đầu không đi lên qua sao?
Hay là chờ quá lâu, không còn kiên nhẫn cho nên đi trước?
Đủ loại nghi ngờ nghẹn trong cổ anh, không nói không vui, anh bỗng dưng ngồi thẳng thân thể, lấy điện thoại di động ra, bỏ qua những cuộc gọi bị nhỡ của Đỗ Ngôn Ngôn, trượt theo danh bạ điện thoại tìm số của con nai nhỏ.
"Xin lỗi, số máy quý khách gọi đã tắt máy. . . . . ."
Tắt máy? Cô tự tiện lỡ hẹn sau đó lại còn dám tắt máy với anh?
Rõ ràng là nữ sinh khéo léo lại biết nghe lời, lúc nào thì can đảm càng ngày càng lớn như vậy?
Anh không tin tà ma, thậm chí hoài nghi là có người đổi số điện thoại, còn cố ý đứng dậy tìm kiếm điện thoại của Thích Huyền, muốn đối chiếu xem có sai không.
32 cuộc gọi nhỡ. . . . . . Đây là hình ảnh trên màn hình điện thoại di động của Thích Huyền dẫn đầu nhảy vào trong mắt Tùy Trần.
Anh thuận tay đè xuống phím ‘xem’, chân mày càng nhíu chặt, Thịnh Đản, Thịnh Đản, Thịnh Đản. . . . . . Tất cả đều là Thịnh Đản.
Tại sao? Tại sao cô có thể không chút kiêng kỵ gọi cho Thích Huyền nhiều cuộc điện thoại như vậy, lại không kịp đợi mà cũng keo kiệt không giành cho anh chút thời gian? Một cú điện thoại hoặc là một cái tin nhắn, khó khăn như vậy sao?
—— Cảm giác mà cô đối với tớ cũng không tệ đi?
Thích Huyền say khướt, mê sảng, lần nữa vang lên bên tai Tùy Trần.
Có lẽ cậu ấy nói đúng. . . . . .
Nghe nói, người bị cảm mùa hè đều là ngu ngốc.
Nói như thế, cái thế giới này có không ít ngu ngốc, Thịnh Đản vừa vặn là một trong số đó.
Nhớ năm đó, cô và Lục Y Ti mạo hiểm dưới trời mưa xối xả như trút nước đến xem trận thi đấu F1, sau khi về nhà liền nước nóng cũng lười tắm, thay trang phục ngả đầu nằm ngủ, cũng có thể bình yên vô sự.
Hiện tại, cũng chỉ bị nước bắn tung tóe tại chỗ ngồi ngốc mấy giờ mà thôi, thế nhưng bị cảm?
Cô ngửa mặt lên trời, cố gắng muốn cho chất lỏng sềnh sệch chảy ra từ trong lỗ mũi chảy trở về.
Bởi vì trên mặt vừa mới hóa trang chỉ chờ ghi hình, cho nên cô không có cách nào dùng khăn giấy hỉ mũi, tư vị này thật khó chịu.
"Ah, không có. . . . . . Thật không có. . . . . . Bản tuần san kia cho tôi nhìn một chút. . . . . ."
Nhà sản xuất ngồi trên ghế bên cạnh, Thịnh Đản không ngừng lật xem các tờ báo cùng tạp chí mua ở các tiệm bán báo từ sáng sớm.
Cô cơ hồ mua tất cả các loại báo giải trí bát quái và tuần san.
Vừa xem xét kỹ lưỡng quyển tạp chí trong tay, cô vừa không che giấu chút nào nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Nhà sản xuất dựa sát vào nói, không có, cái gọi là ảnh Thích Huyền và Tăng Hân thân mật đều không có.
Mặc dù kết quả này nằm trong dự liệu của cô, nhưng Thịnh Đản cũng khó nén hưng phấn.
"Cái gì chứ, thì ra chỉ là mánh khóe của tuần san mà thôi." Ở lần thứ N kiểm duyệt tuần san được công bố là sẽ đăng ảnh chụp, sau đó Nhà sản xuất hoàn toàn yên tâm, nhưng ngay cả góc rìa của tuần san cũng không bỏ qua.
"Ah, sản xuất,… sao lại cảm thấy sắc điệu của anh hình như lộ ra thất vọng." Thịnh Đản nghiêng nửa người sang, nghi ngờ cau mày.
"Đương nhiên thất vọng! Tôi còn muốn xem một chút bí mật của Tăng Hân lớn thế nào! Nghĩ đến vóc người của cô ấy liền kích động, chậc chậc, thật là khiến người ta máu nóng sục sôi!"
". . . . . . > mãnh
"Chỉ là không có cũng tốt, liền no bụng không thấy nhãn phúc, tối thiểu sự nghiệp của tôi được giữ vững, mấy ngày nữa không cần lo lắng rồi. Khó trách sáng sớm A Sâm gọi điện thoại cho tôi, nói là Thích Huyền sẽ trở lại nhanh. Ha, tôi đoán chừng bộ phận PR của IN hiện tại hài lòng đến thảm rồi."
. . . . . . -_-||| Thật sao, đây mới là dáng vẻ nghiêm túc nên có của tiền bối sao.
"Haizz, cũng không có tin tức về Thẩm Phi, còn muốn xem một chút có phải lần này truyền thông có thể chụp được ảnh bà xã của anh ta. "
". . . . . ." Làm ơn, xin đem nhiệt tình công việc kéo dài có được không? Bà xã người ta quản chuyện của anh à!
"A nha, ấy da da, ấy da da á á. . . . . ."
Đột nhiên, sau lưng Nhà sản xuất lại kích động hô to, chọc cho tất cả thần kinh của Thịnh Đản trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Xong rồi! Chẳng lẽ còn chuyện chưa xử lý sạch sẽ ? !
"Thịnh Đản, phía trên này có cô nè." Nhà sản xuất bắt đầu nghiêm túc đọc chậm, tâm tình rạng rỡ, "Tục ngữ nói ‘tiểu biệt thắng tân hoan’, nhưng mà đối với người mới vừa trở về nước như Tùy Trần mà nói, những lời này hiển nhiên không phù hợp. Ký giả chính mắt nhìn thấy Thịnh Đản ở dưới lầu nhà Tùy Trần khổ sở chờ đợi mấy giờ, chậm chạp không thấy Tùy Trần trở về, thật là thê lương. . . . . ."
". . . . . ." Thê lương cái em gái anh á!
"Phốc! Ảnh này thật đúng là thê lương. Nhà ký giả này quá biết chụp hình rồi, lại có thể đem chụp lại cô lúc bị xe hơi bắn nước lên, vẻ mặt khi đó dữ tợn - khổ sở - vắng vẻ vô cùng tinh tế như thế. Ai, không trách được cô bị cảm."
Thịnh Đản không tâm tình nghe Nhà sản xuất giải thích cặn kẽ, cô nhanh chóng đoạt lấy quyển tạp chí kia, nghiêm túc quan sát.
-_-‖ Tôi nhổ vào! Nói gì dữ tợn - khổ sở - vắng vẻ, nói thẳng là xấu xí đến mức khiến người ta khó có thể hình dung là được rồi!
"Thịnh Đản, cô quả thật là khối bảo. Được, quyết định, hôm nay trên chương trình cô liền biểu diễn tiết mục thê lương tối qua đi."
"Sản xuất. . . . . ." Mọi người quen thuộc việc như thế, nên có tôn trọng.
"Ừ, cô có thể mượn chương trình này hướng mọi người giải thích chuyện tại sao tối hôm qua cô ở đó, thật tốt."
"Sản xuất. . . . . ." Cái loại nghiệp vụ kỹ thuật đó, vẫn không muốn liên quan đến chuyện riêng thì tốt hơn, huống chi còn là chuyện riêng mất thể diện như vậy.
Trong lúc cô biện hộ thì bị tiếng chuông điện thoại trong túi đột nhiên vang lên cắt đứt.
Một cỗ dự cảm xấu đánh tới, loại cảm giác này cô quá quen thuộc, trước kia chỉ cần Tùy Trần đến gần, cảm giác không rõ sẽ thức tỉnh.
Mang theo chút may mắn, Thịnh Đản lấy điện thoại di động ra liếc nhìn.
Sau đó, tuyệt vọng, quả nhiên. . . . . .
—— Ai cho phép cô tự ý về nhà? !
Người gửi: Tùy Trần.
Tại sao bản thân không tự kiềm chế đi về nhà? Tại sao lại ngu ngốc đứng đợi anh ở dưới lầu? Tại sao muốn đem bản thân mình chật vật như vậy? Cô mắc nợ anh hay sao? Loại vấn đề này không tốt để hỏi ra miệng á!
"Tôi chính là không cần chờ! Không cần biết tối hôm qua anh ước hẹn vui vẻ thế nào, không nên nhìn bộ dạng thoải mái đến rạng rỡ về nhà của anh, không cần tiếp tục làm kẻ ngu ngốc vô tư lắng nghe tâm tình yêu đương của anh!"
Lời nói đúng lý hợp tình như vậy, đầu ngón tay Thịnh Đản cố tình không thể lưu loát đánh xuống, việc duy nhất có thể làm chính là kháng nghị không tiếng động, kìm nén không để ý tới anh.
Một lát sau, điện thoại di động lại vang lên một lần nữa.
Tần số rung động rất có quy luật, thần kinh Thịnh Đản cũng căng thẳng từng tấc.
Cô hình như chạm vào điện loại, cuống quít nhấn loạn một lần, quả quyết từ chối không tiếp cuộc điện thoại gọi tới của anh.
"Tùy Trần gọi?" Nhà sản xuất lớn gan suy đoán.
Thịnh Đản không phản bác được. Nét mặt của cô xem ra rõ ràng như vậy, dễ đoán như vậy?
"Lại gọi tới lại gọi tới, tôi thấy cô nên xử lý một chút đi. Mặc dù để cho cô chờ đợi thê lương vài giờ là không đúng, chỉ là vẫn nên nghe cậu ta giải thích xem, tôi cũng chưa từng thấy qua Tùy Trần kiên nhẫn tìm một cô gái như vậy...."
Cặp mắt Thịnh Đản trợn trắng, loại dũng khí ngậm bồ hòn làm ngọt này thật bất đắc dĩ.
Chú Sản xuất, điều này cũng gọi là kiên nhẫn? Quá vũ nhục thành ngữ của Trung Quốc! Vậy anh ấy đối với Đỗ Ngôn Ngôn thì phải hình dung như thế nào?
Cô hít một hơi thật sâu quan sát điện thoại di động, lần này không phải điện tới, mà là một tin nhắn hàm súc, nội dung ngắn gọn nhưng hữu lực.
—— Nghe điện thoại.
Anh cũng không nói không nhận sẽ có kết quả gì, nhưng Thịnh Đản cơ hồ có thể tưởng tượng được, lấy tấm lòng trả thù mạnh mẽ của anh mà nói, cũng sẽ không tốt hơn.
Vẻ mặt cô như đưa đám chần chừ hồi lâu, hận mình vô dụng, tại sao rõ ràng có lý do tức giận mà cũng không dám phóng túng?
Thôi, vô dụng thì không dùng đi! Cô nhận thua, nín thở, đắn đo từng cách dùng từ thậm chí là dấu chấm câu, nhấn một tin nhắn.
—— Em chuẩn bị ghi hình, không tiện, có chuyện gì sao? ^_^
Thịnh Đản ôm lo sợ tâm tình lo lắng đè xuống nút gửi đi.
Về chuyện tối ngày hôm qua, cô không nói tới một chữ, bởi vì nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy mình không có lập trường gì để so đo.
Thật lâu, cô chờ thật lâu, lâu đến cho đến khi nghĩ rằng Tùy Trần sẽ không gửi lại tin nhắn nữa, thì anh đột nhiên gửi tới.
—— Không có việc gì.
Bốn chữ vô cùng đơn giản, hình như anh ở tron phòng làm việc buồn chán, nên muốn trêu chọc cô.
Nhưng cô đây?
Trong nháy mắt, cảm giác mất mác nồng đậm mãnh liệt mà đến, cơ hồ nuốt cô. Thịnh Đản không biết mình bị sao vậy, muốn giữ một khoảng cách, không phải mình hy vọng sao? Tại sao khi anh làm đúng như mong muốn của mình, ngược lại nơi cổ họng giống như hóc xương cá, nhả không ra nuốt không nổi, đâm vào làm đau.
Đây là không phải lời đồn, bị coi thường?
Thịnh Đản không biết mình hoàn thành ghi hình như thế nào.
So với bình thường, cô ra sức hơn thẳng thắn khôi hài, làm phòng chụp ảnh náo nhiệt sáng ngời, che giấu tâm tình hỗn loạn của mình.
Khi Nhà sản xuất cười nói "Rất tốt" thì cô thậm chí còn hoảng hốt, theo bản năng cảm ơn các nhân viên làm việc, cô giống như mạt du hồn bay tới hậu trường.
Cô theo bản năng chuyển chỗ ngồi của mình, một bóng dáng tu hú chiếm tổ chim khách xông vào tầm mắt.
"Ah? Ah. . . . . . Ah. . . . . ." Thịnh Đản kinh ngạc, không lịch sự bật thốt lên.
Lần nữa xác nhận mình không hoa mắt, sau đó thanh âm của cô không trở về,duy trì há miệng, không chớp mắt trừng người trước mắt.
Tùy Trần? Tại sao anh lại ở nơi này?
Muốn ghi hình chương trình sao? Rất không có khả năng, đã trễ như vậy, tất cả chương trình cũng ghi hình gần như cùng lúc mà.