Trong bóng đêm, phi trường vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, giống như tượng chim hải âu màu trắng muốn vỗ cánh bay đi đứng sừng sững trước mặt sân khấu màu đen.
Tùy Trần không chút để ý đầu tóc, xuyên qua kính chắn gió nhìn đám người đang nghênh tới đưa đi cách đó không xa.
Không nhớ rõ, trong bộ phim hình như nói qua ——Khi ta đối với cái thế giới này cảm thấy chán nản, thì sẽ nghĩ đến phi trường Hearthrow. . . . . . Những người bạn người thân người yêu nhau sẽ ôm ở bên trong, chỗ nào cũng có tình yêu.
Ai nghĩ ra lời đối thoại châm chọc như vậy! Hiện tại kiên định xem anh như thằng hề.
Ngón trỏ của anh đặt trên môi, đồng tử trong bóng tôi càng phát ra tối tăm, tầm mắt vẫn chế trụ ở nơi lối ra cách đó không xa.
Cho đến khi hai bóng dáng lưu luyến nhảy vào tầm mắt anh, gương mặt không có biểu tình gì mới nổi lên gợn sóng.
Đỗ Ngôn Ngôn mặc chiếc váy ngắn màu vàng nhạt, thiết kế uốn nếp bên eo có quy luật càng hiện ra dáng người lung linh hấp dẫn, cô hơi ngước đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, đôi tay quấn chặt khuỷu tay đối phương, cười cực kỳ ngọt ngào lại. . . . . . Chói mắt.
Khuôn mặt người đàn ông kia giống như pho tượng tinh sảo, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt luôn lộ ra kiên nghị cùng tàn nhẫn, thời thời khắc khắc vẫn duy trì cách ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, không nói nhiều, rất ít khi hướng về phía cô mỉm cười, hoặc là nên nói rằng chỉ có khi nhìn thấy giá cổ phiếu leo lên thì anh ta mới cong khóe miệng. Anh ta đối với thứ mới và Đỗ Ngôn Ngôn thân ở tú trường đều không có một tia hứng thú, thậm chí là khinh thường.
Tùy Trần cứ lấy góc nhìn của những người đứng xem, quan sát kỹ lưỡng hai người trước mắt kia, nhưng không có biện pháp giữ vững tâm tính của người ngoài cuộc.
Bởi vì, đó là người phụ nữ anh yêu và anh trai anh.
Anh bấm hai tiêng còi, nhìn bọn họ hai người ăn ý quay đầu, hướng xe anh đi tới.
Thành Luật thân sĩ sau khi mở cửa xe chỗ ghế ngồi, lúc Đỗ Ngôn Ngôn ngồi vào vị trí mới chui vào, con mắt rủ xuống vội vàng lật xem điện thoại di động, đồng thời cứng nhắc nói: "Phiền toái, anh về công ty trước."
Chỗ ngồi phía sau truyền tới tiếng nói còn chưa tan mất, Tùy Trần đã đạp xuống chân ga rồi, gào rít mà đi.
Không sai, bọn họ một họ Thành, một họ Tùy, thoạt nhìn giống như hai người không có quan hệ, anh cũng không có một chút giống em trai anh ta, ngược lại giống như bị khẩn cấp triệu đổi thành tài xế, đây chính là hình thức chung sống của hai anh em họ, khách sáo lại xa lánh.
"Trễ như vậy còn quay lại công ty? Vậy em làm thế nào?" Đỗ Ngôn Ngôn làm nũng thanh âm hệt như oán trách mà đến.
"Để Tùy Trần đưa em trở về." Anh ta vẫn như cũ, không rời mắt khỏi điện thoại di động, con số lạnh lẽo kia đối với anh ta mà nói nếu so với nhuyễn hương ôn ngọc bên cạnh càng hấp dẫn hơn.
"Em muốn cùng anh thôi."
"Anh rất bận, ngày mai có tiệc." Anh dùng những lịch trình mà trợ lý dặn dò, cất giọng nói.
Đỗ Ngôn Ngôn cũng không bất ngờ, dáng vẻ lạnh nhạt của bọn họ giống như trình diễn hội nghị thường kỳ. Cô không cam lòng chu miệng, buông tay anh ta ra, dựa lưng vào thành ghế, "Tùy Trần, làm phiền cậu rồi."
Chỗ ghế tài xế, người đàn ông thủy chung trầm mặc, đối thoại giữa bọn họ, anh lựa chọn ra vẻ không nghe.
Không khí yên tĩnh ở trong thùng xe làm người ta hít thở không thông, từ lúc lên xe Thành Luật vẫn đang bận, cho tới lúc đến nơi, mới lười biếng chuyển con mắt hướng về phía người phụ nữ bên cạnh, cong cong khóe miệng.
Này thậm chí không thể coi là mỉm cười, lại làm cho khuôn mặt không vui của Đỗ Ngôn Ngôn trong nháy mắt hòa tan thành ngọt ngào.
Nụ cười ngọt ngào quá chói mắt thông qua kính chiếu hậu lọt vào mắt Tùy Trần, anh đột nhiên cảm thấy, nếu như Thịnh Đản biết, nhất định sẽ nói đầu anh bị cửa kẹp rồi. Thế nhưng chính mình có thể khoan dung với người phụ nữ tìm mọi cách lấy lòng, lần nữa hướng về phía người khác hạ mình tôn quý.
Ly kỳ chính là, dưới tình huống này, anh lại còn định cười ra tiếng.
Tùy Trần không xác định mình thất thần bao lâu, tóm lại, chờ anh cắt đứt suy nghĩ lung tung thì Đỗ Ngôn Ngôn đã đưa anh trai anh vào ký túc xá cách đó không xa, bước nhanh hướng tới phía anh.
"Đói bụng không? Chúng ta đi ăn khuya thôi. . . . . ." Còn chưa lên xe, cô vội vàng dâng nụ cười gặp may.
"Không giải thích gì sao?" Anh quay đầu đi, lạnh giọng cắt đứt niềm nở của cô.
"Cái gì?" Giả bộ ngu, phụ nữ là “ô dù” tốt nhất.
"Em vội vàng đi công tác, ở phi trường, có gì đó rất quan trọng không có biện pháp xuất quan, bảo anh giúp một tay cầm về. . . . . . Trong điện thoại, em nói như vậy nhỉ, là anh nghe lầm sao?"
"Em sợ nói là đi đón anh trai anh, anh sẽ không đến, lâu rồi anh ấy không gặp anh, muốn anh tới đón thôi. Chuyện của chúng ta, em sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với anh ấy. . . . . ."
A, anh nhếch môi cao giọng cười, viện cớ nghe thật thân thiết.
"Xin lỗi, anh hẹn người ăn khuya." Tùy Trần quẳng xuống một câu, chuyển động tay lái trong tay, khiến xe quẹo ra đường cong hoàn mỹ, vượt qua cô, ném ra ánh đèn huỳnh quang ở đuôi xe.
Nếu biết rõ loại hành vi này chỉ có sau khi đầu bị cửa kẹp phải mới làm ra, tại sao còn lưu lại tiếp tục làm kẻ ngu chứ?
Anh dễ dàng khoan dung nhiều năm như vậy, lại bị cô đùa bỡn lần nữa, thậm chí còn làm anh vui lòng bằng cách lấy anh trai anh làm đạo cụ.
Mỗi lần đều tại lúc kiên nhẫn của anh sắp kiệt quệ, thì lại dỗ anh, vậy thì thế nào? Cô ngọt ngào động lòng người, chưa bao giờ phát huy đối với mình anh. Yêu cô, nhất định phải không ngừng chịu đựng chung với anh trai anh hoặc nhiều người khác nữa?
Đại khái anh thật sự có bệnh!
Tâm tình khó chịu bị đốt lên, bùng nổ, từ từ đốt cắn những quyến luyến của anh đối với Đỗ Ngôn Ngôn, anh phiền não nghiêng mắt, hương về phía con mèo không có miệng dán ở trước xe, phấn phấn sắc thái, gật gù hả hê, thúc đẩy anh mạnh mẽ giẫm lên chân ga, trong nháy mắt phát ra ý muốn lập tức trở về nhà.
Thịnh Đản khóc không ra nước mắt trừng mắt nhìn cánh cửa kia, mật mã khóa cộng thêm lỗ đút chìa khóa, đồng thời cái hộp mật mã trưng bày trước mặt cô.
Nói gì để cho cô về nhà, thật thân thiết, có phải hay không nên may mắn vì trong lúc cấp bách Tùy Trần còn chưa quên lãng cô?
Thật xin lỗi, cô không có biện pháp làm cho mình có vinh hạnh đặc biệt may mắn này, anh đi vội vàng, vừa không để lại chìa khóa cũng không còn đọc cho mật mã, giống như thật sự tuyên cáo là thế giới bên trong cửa không thuộc về cô, dù dưới tình huống gì, cô đều không nên xông vào.
Chuông cửa ấn tới mỏi, không ai phản ứng.
Điện thoại di động đánh tới, chỉ còn một chút điện báo, không người nào trả lời.
Thích Huyền ngủ bên trong giống như chết vậy.
Cô do dự rất lâu, vẫn là không có dũng khí đè xuống số điện thoại của Tùy Trần, bây giờ anh đang vội? Lúc này gọi điện thoại cho anh, có thể đưa tới hiểu lầm không? Có thể làm cho anh cảm thấy phiền hay không?
Không bằng về nhà? Không được, cũng đã đồng ý phải đợi anh về, sao có thể nuốt lời.
Cô mơ hồ đậy nắp. "Một mặt muốn gặp anh, muốn biết đúng lúc anh nhìn thấy mình thì có vẻ mặt gì" Ý tưởng chân thật, vì hành vi hoang đường của mình mà tìm lý do đường hoàng.
Nếu hợp tình lại hợp lý rồi, thì nên tìm một nơi thích hợp để chờ thôi. Thịnh Đản ngẩng đầu nhìn Cameras giám sát ở phía góc tường, tiếp tục ở lại nơi này sợ rằng sẽ bị nhân viên bảo an mời đi.
Vì vậy, cô suy nghĩ nhiều lần rồi ra quyết định, đi ra cửa tòa nhà, con đường này hẳn là khi nào trở về anh sẽ đi qua.
Thịnh Đản nghĩ đến việc mình lựa chọn địa điểm cẩn thận, mời đúng là giày vò nháta.
Mỗi khi có ánh đèn xe xuất hiện, cô lập tức thay bằng khuôn mặt hưng phấn tươi cười ngẩng đầu lên, phát hiện không phải anh, lại có cảm giác tẻ ngắt.
Hi vọng thất vọng, hi vọng lại thất vọng mỗi đợt sóng cứ luân phiên thay đổi, cô không hề biết hóa ra việc chờ người lại giày vò như vậy. Cảm thấy được ánh đến chiếc xe tiếp theo nhất định là anh, lại luôn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài rồi tô son trát phấn.
Mặc dù như thế, khi một chiếc xe thể thao màu trắng xông vào tầm mắt cô, Thịnh Đản vẫn hứng trí bừng bừng tiến lên đón nhận.
—— xoạt.
Lần này, nghênh đón cô không chỉ là thất vọng mà thôi, còn có giọt nước ven đường làm cho cô cực kỳ không vừa mắt. . . . . .
"Gặp quỷ!" Cô hít sâu, vuốt mặt, không hề kiềm chế nữa, mà mắng ra tiếng, "Có mắt không vậy! Lái xe thể thao thì giỏi lắm à, đừng cho là tôi không biết, thiếu đặt mông nợ nần mua chiếc xe, có cái gì tốt mà khoe khoang chứ! Loại người như vậy tôi thấy nhiều rồi! Còn có, thất đức đổ nước ra đây nữa? Phi! Lại còn là mặn như vậy? !"
Lúc cô phát tiết giận chó đánh mèo mà cũng không đổi lại bất kỳ đáp nào, chủ nhân chiếc xe kia không thấy sự tồn tại của cô, gào rít mà đi.
Ngược lại, những người qua đường không chút liên quan, dừng chân lại, dùng ánh mắt quan sát bệnh thần kinh nhìn cô, thoáng lắc đầu một cái, lại rời đi.
Xem ra bây giờ cô cũng xác thực như bệnh thần kinh, nguyên bản là áo sơ mi chiffon trong suốt mỏng manh, bởi vì nước bắn tung tóe dính vào trên người; quần tây màu trắng như bị vẩy mực, vẫn còn có phong thái Đường Bá Hổ thoải mái.
"Rống. . . . . ." Cô cúi đầu nghiên cứu mình trong chốc lát, ảo não than thở.
Thịnh Đản định không hề bận tâm đến hình tượng nữa, không để ý đến những người qua đường chỉ trỏ, ngồi chồm hổm trên vệ đường, cằm chống đỡ trên hai đầu gối đang cuộn lên, tròng mắt trống rỗng rơi vào vũng nước trước mặt.
Chín giờ, mười giờ, mười một giờ. . . . . . Sự kiên nhẫn của cô cũng đi theo, càng ngày càng đến gần 0 giờ.
Màn đêm càng ngày càng đậm, ánh trăng càng lúc càng có vẻ chói mắt, đem cô đơn và nhếch nhác của cô chiếu lên không chỗ nào che giấu.
Trong bụi cỏ ven đường, truyền đến tiếng dế mèn kêu to rất có quy luật, Thịnh Đản vẫn như cũ cảm thấy cái đêm hè yên tĩnh này hít thở không thông.
Thỉnh thoảng có mèo lang thang đi ngang qua, vậy mà làm cho cô có ảo giác như đồng bệnh tương liên. Nhìn con mèo đang gặm miếng bánh mì cô ăn còn thừa, khóe miệng cô cong lên cười khổ, nghĩ đến trước đây còn hy vọng xa vời là Tùy Trần sẽ giúp cô mang Hello Kitty trở lại.
A, thật là đánh giá cao giá trị của bản thân mình.
Thịnh Đản ơi Thịnh Đản, mày làm sao mà ngu xuẩn như vậy, rõ ràng đã chứng kiến và nghe anh nói yêu Đỗ Ngôn Ngôn, tại sao còn cho mình hi vọng? Có thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh thì thế nào? Có thể vẫn làm bạn bè thì thế nào? Còn không phải là giống như bây giờ, chờ một người không biết lúc nào mới trở về.
Có lẽ, anh căn bản liền quên còn có người đang chờ anh rồi.
Có lẽ, anh chỉ là khách sáo mới thuận miệng bảo cô về nhà anh đợi.
Có lẽ, cô đang ngu ngốc chờ người chỉ biết thủy chung chờ một người phụ nữ khác.
"Ngoan, về nhà thôi." Cô vỗ nhẹ lên con mèo bên cạnh kia, môi động đậy, lầm bầm lầu bầu, hình như chỉ muốn cho mình một nghe một chút lời hỏi thăm ân cần ấm áp.
Sau khi nói xong, Thịnh Đản đứng lên, lấy điện thoại di động ra, vốn định nhắn cho anh một tin.
Bất đắc dĩ, điện thoại di động cuối cùng còn một chút pin trong nháy mắt liền hết sạch, cô mê tín mà đem lỗi này là do ý trời.
Lần này, cho dù cảm thấy phía đối diện sau lưng lần nữa có đèn xe xuất hiện, Thịnh Đản cũng ép buộc mình không quay đầu lại, không làm kẻ ngu ngốc nữa, ít nhất còn chút tự ái mà rời đi.