Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Muốn yêu người khác trước tiên phải yêu chính mình.
Thần và Ma không màng năm tháng, Dung Dữ vừa ngủ, thế gian đã trôi qua trăm mùa xuân thu.
Trăm năm sau, Ma Vương cuối cùng cũng tỉnh giấc, chậm rãi ngồi dậy, tóc đen như mực xoã dài trên vai, cặp mắt đào hơi mơ màng còn chút biếng nhác vì mới tỉnh. Hắn đắm mình trong ánh sáng, diễm sắc quanh người vẫn không giảm.
Có Xích Kim Diệu Nhật làm giường, ánh vàng ấm áp vạn trượng làm chăn, đây là giấc ngủ an ổn nhất, thư thích nhất từ khi Dung Dữ sinh ra đến nay.
Hắn chưa từng thu bớt lửa của mình, Xích Kim Diệu Nhật cũng dịu dàng đón nhận Hồng Liên Nghiệp Hỏa. Lửa đỏ và Xích Kim hoà vào nhau, khi sinh linh dưới trần thế ngẩng đầu sẽ thấy quanh Hồng Nhật phiếm một tầng kim quang.
"Em dậy rồi." Yến Chiêu thấy Dung Dữ tỉnh, bản thể vẫn duy trì hình thái Xích Kim Diệu Nhật, còn thần hồn hóa thành hình người xuất hiện bên cạnh Dung Dữ.
Tóc vàng mắt vàng, dung mạo tuấn mỹ vẫn y hệt năm đó.
Trăm năm với Ma Vương chỉ là một cái búng tay, cũng như giấc ngủ thường ngày mà thôi.
Dung Dữ ngẩng đầu lười nhác đáp: "Ừ."
Trăm năm qua Dung Dữ đều ngủ trong ngực Yến Chiêu làm Yến Chiêu vừa quyến luyến lại đau khổ. Y và Dung Dữ đã là người yêu mấy kiếp, từng bái đường thành thân, đã sớm yêu nhau đến tận xương tủy. Nay người yêu tựa vào người y không chút phòng bị ngủ lâu như vậy, mỗi giây mỗi phút y đều phải nhẫn nhịn, kiềm chế mình không làm chuyện vượt quá giới hạn với Dung Dữ.
Trong đầu toàn là những chuyện lung tung, nhưng hành động cũng chỉ an phận làm một Mặt Trời, lặng lẽ ngắm dung nhan say ngủ tuyệt đẹp của Dung Dữ.
Giá trị yêu thương của Yến Chiêu dành cho Dung Dữ đã bùng nổ rồi, nhưng hảo cảm của Dung Dữ với Yến Chiêu vẫn là con số không tròn trịa.
Nếu nói sự yêu thích đối với vật phẩm thì độ hảo cảm của Dung Dữ với Yến Chiêu đã gần đầy, nhưng vô ích thôi.
Đó là yêu thích dành cho một cái giường thoải mái, dù có ngủ ngàn năm cũng sẽ không thấy gần gũi. Ai lại thật lòng yêu một cái giường như yêu một người chứ?* *
Nếu muốn nhận được tình yêu của Dung Dữ, đầu tiên phải thay đổi vị trí của mình trong lòng Dung Dữ.
Hắn có thể coi y là giường nhưng không thể chỉ là một cái giường.
"Giấc ngủ này đúng là thoải mái." Dung Dữ duỗi người, "Thật muốn nằm trên người ngươi mãi mãi."
Mặc dù biết Dung Dữ nói lời này không có ý gì nhưng trong đầu Yến Chiêu đã lái mấy chiếc xe*: "...Khụ khụ, vậy cũng được."
(开车: lái xe trong ngôn ngữ mạng TQ, bắt nguồn từ Tieba, ý chỉ nội dung khiêu ɖâʍ, các hành vi gửi 18+ cho người khác)
"Được gì mà được? Trên Mặt Trời ngươi chẳng có gì cả, trừ ngủ ra không còn chuyện gì để làm. Cuộc sống nào có phong phú thoải mái như ở cung Ma Vương của ta?" Dung Dữ ngủ đủ rồi bắt đầu chê bai, "Ta muốn về cung."
"Không ở lại nhìn thêm chút sao?"
"Nhìn cái gì?"
Yến Chiêu nói: "Chúng sinh."
"Chúng sinh? Nơi này không phải chỉ có ta và ngươi thôi à?" Dung Dữ không hiểu ý y.
Yến Chiêu tỏ ý hắn nhìn xuống dưới.
Dung Dữ cúi đầu nhìn, thấy được thịnh cảnh nhân gian thấp thoáng sau ánh kim quang và những tầng mây.
Trăm năm nay có ánh sáng chiếu rọi, thế gian không còn sợ hãi bị Ma Vương quấy rối, nhân gian phồn hoa vui sướng, sức sống ngập tràn.
Con suối róc rách lượn quanh núi cao hùng vĩ, tiếng chim hót lanh lảnh khắp rừng trúc xanh, sơn tinh dã quái thỏa thích kéo tay nhau nô đùa. Trong đầm, cá lội tung tăng hóa thành yêu tinh thân người đuôi cá ngả mình lên bờ cười đùa với hai con chim liền cánh trên cây.
Phía đông mười dặm hoa đào rậm rạp đã nở rộ bay múa, so với rừng đào nhân tạo trong cung Ma Vương càng đẹp không sao tả xiết. Hoa yêu biến thành thiếu nữ kiêu sa đang vờn hoa bắt bướm, lại thấy chú bướm nấp trong đóa hoa dần hiện lên bóng dáng xinh đẹp.
Ngoài biển khơi thủy triều lên xuống, giữa sóng lớn cuồn cuộn có hai con Du Long đang đùa nghịch với ngọc trai, trên trời bỗng xuất hiện một con Phượng hoàng lướt qua cắp mất viên ngọc rồi bay vội qua mặt biển, đậu xuống cành cây Ngô đồng.
Phong cảnh đẹp tựa tranh vẽ, vạn vật đều có linh.
Trong thôn người phàm đang thổi bếp bắt cơm, đám trẻ nô đùa cầm diều chạy khắp xóm.
Hương rượu lả lướt vờn quanh con hẻm nhỏ, người gánh hàng rong đi qua cất cao giọng rao bán, cụ ông gù lưng ngồi trước hiên nhà phơi nắng thêu hoa.
Vó ngựa thiếu niên quần áo lụa là đạp núi xa phi đến, chiếc khăn mà cô nương xinh đẹp bên cửa sổ vô ý ném ra sẽ rơi vào ngực chàng...
Muôn vàn dáng vẻ của thế gian bỗng thu hết vào mắt.
Vạn vật ngẩng đầu trông Mặt Trời, Mặt Trời cũng đang nhìn xuống chúng sinh.
Y gặp được những điều tốt đẹp nhất thế gian, mới muốn bảo vệ họ.
Y đã thấy những điều xấu xa nhất, mới muốn xét xử họ.
Đây chính là trách nhiệm của Chủ Thần.
Trong hồng mâu của Dung Dữ ánh ra phong cảnh phồn hoa nơi đây.
"Đẹp không?"
Yến Chiêu thấy hắn nhìn lâu, lên tiếng hỏi.
Dung Dữ vẫn không thu hồi tầm mắt, chỉ nhỏ giọng nói: "Có gì mà đẹp? Chỉ là một đám----"
"Một đám kiến hôi đúng không?" Yến Chiêu thay hắn nói hết lời, cười khẽ nói, "Không xứng vào mắt Ma Vương bệ hạ."
Dung Dữ không chút cảm xúc nghiêng đầu nhìn y: "Ngươi biết là tốt."
Hắn quả thật chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.
Hễ là nơi Hồng Liên Nghiệp Hỏa đặt chân, từ trước đến nay vạn vật đều chạy tứ tán, sầm uất thoáng chốc hóa hoang vu chỉ còn sót lại lửa cháy hừng hực. Hắn đem đến chỉ có hủy diệt cùng chết chóc, ánh mắt chúng sinh nhìn hắn cũng đều là oán hận và sợ hãi.
Dung Dữ không quan tâm, hắn vốn không coi những con kiến hôi đó ra gì, sao hắn phải để ý chúng.
Hắn sinh ra đã là lửa, bản năng chính là rực cháy, cháy đến vui vẻ thỏa thích là được rồi.
Chỉ là sống như thế lâu dần hắn cũng thấy rất nhàm chán. Không có bất kỳ sinh vật nào trốn được lửa của hắn, nơi mà hắn đến vĩnh viễn tan hoang vắng lặng. Ma Vương muốn tìm chút chuyện thú vị nên đã phát minh ra đủ loại phương thức hưởng lạc khác nhau.
Nhưng vẫn rất tẻ nhạt.
Hắn không biết yêu, lười nhìn vạn vật thế gian cũng không có hứng thú thật sự, mỗi ngày đều trôi qua theo kiểu được chăng hay chớ. Lại cứ là Hồng Liên Nghiệp Hỏa thì vĩnh viễn không bao giờ ngừng cháy. Có lực lượng mạnh mẽ hủy diệt nhưng lại không có ràng buộc khiến hắn lưu luyến thế gian, vậy vĩnh sinh chính là một loại lăng trì mãi chẳng chấm dứt. Sớm muộn Ma Vương sẽ chán ngấy cuộc sống này và sinh ra ý nghĩ phá hoại, đồng thời hủy diệt cả mình lẫn thế giới.
Đây chính là kết BE sẽ xảy ra của thế giới 6666.
Nếu như pháp tắc thế giới không viết ra vận mệnh thì đó chính là điểm cuối mà Dung Dữ sẽ hướng đến.
Vì vậy, pháp tắc thế giới 6666 đặt ra kết HE là cho Ma Vương một tình yêu đích thực.
Có một người, cho hắn niềm tin sống tiếp.
Dung Dữ không yêu thế giới, ngay cả bản thân hắn hắn cũng không yêu. Hắn không tìm được ý nghĩa tồn tại của mình, cuối cùng mới chọn táng thân trong biển lửa.
Yến Chiêu nghĩ, muốn Dung Dữ yêu y, vậy y phải dạy Dung Dữ yêu thế giới này trước.
Thế giới tốt đẹp ý nghĩa đến vậy, cho nên được sống trên đời cũng là một sự tốt đẹp và đầy ý nghĩa.
Y yêu Dung Dữ, y muốn Dung Dữ yêu y.
Nhưng y càng muốn Dung Dữ học cách yêu chính mình.
Sống vì bản thân mà không phải sống vì người khác. Dung Dữ nên như vậy.
Tất cả mọi người đều nên như vậy.
"Em muốn đi xuống xem không?" Yến Chiêu cười tủm tỉm hỏi.
Trong mắt Dung Dữ lộ ra chút mong muốn nhạt nhòa, vẻ mặt lại mất tự nhiên: "Không muốn."
Yến Chiêu: "Nhớ thu lửa lại, nếu không sẽ không thấy được cảnh đẹp nữa."
Đôi con ngươi Dung Dữ đầy giận dữ, lửa quanh thân lập tức bốc cao ba trượng: "...Ta nói không muốn!"
Yến Chiêu không hề e ngại lửa của hắn, y dùng một luồng kim quang dịu dàng dỗ dành ngọn lửa: "Nghe lời nào."
Đây là vị thần đầu tiên chạm vào lửa Dung Dữ nhưng không bị tổn thương mà còn áp chế được hắn.
Giai đoạn hiện tại tất nhiên Yến Chiêu mạnh bỏ xa Dung Dữ. Y đã là một Chủ Thần thành thục nhưng Dung Dữ còn chưa phải Đại Ma Vương thực lực mạnh đến mức đánh vỡ được vách ngăn thế giới ở vô số năm sau.
Dung Dữ thấy thế, cũng thật chịu sự vỗ về này.
Có lẽ là vì...lần đầu có người trao đổi bình thường với hắn, hiếm lắm đấy.* *
Cũng chỉ có cường giả như vậy mới xứng được Ma Vương chú ý.
Dung Dữ gượng gạo nói: "Vậy đi thôi."
Hắn còn nhấn mạnh: "Không phải Bổn vương nghe lời ngươi, là Bổn vương muốn tự đi xem. Ngươi chỉ là một cái giường, phải biết rõ thân phận của mình."* *
Yến Chiêu cười khẽ: "Ừ."
Dù như thế nhưng có thể khiến Dung Dung có ham muốn chủ động tìm tòi thế giới, đã là tiến bộ rất nhiều rồi.
Em nói tất cả chúng sinh là kiến hôi, vậy ta sẽ đưa em đi ngắm nhìn chúng sinh.
Không cầu em yêu chúng sinh, chỉ mong em yêu lấy chính mình.
- --
Yến Chiêu và Dung Dữ cùng đến nhân gian.
Bọn họ giấu đi màu tóc và đôi đồng tử khác người, biến thành dáng vẻ người phàm lẩn vào trong đám đông.
Vì không muốn bị ai chú ý nên Yến Chiêu đã làm pháp thuật để dung mạo biến thành bình thường trong đám người, tránh bị chú ý ảnh hưởng đến chuyến du ngoạn.
Y suy xét rất chu đáo đáng tiếc Dung Dữ không phối hợp.
"Bổn vương đẹp thế này vốn là để người thưởng thức, sao phải giấu?" Dung Dữ nói thế.
Đúng như dự đoán, gương mặt xinh đẹp yêu nghiệt của Dung Dữ đi đến đâu là náo động đến đó. Hắn đi ngang qua một ngõ hẻm, mười dặm xung quanh thể nào cũng loạn thành một nùi, người người tranh nhau kéo ra ngắm mỹ nam, trong mắt đầy say mê tán thưởng.
Dung Dữ vui cực kỳ: "Đây mới là phản ứng bình thường khi thấy Bổn vương, vẫn là người phàm tinh mắt." Chứ không giống đám chim muông thú vật hễ gặp hắn là sợ hãi chạy tán loạn.
Hắn chưa từng gieo tai hoạ cho người phàm bởi vì nhân gian quả thật không có gì tốt, chẳng có tư cách để hắn đến cướp. Còn thần tiên ma quái đã cảm nhận sâu sắc cái hại ấy nên vừa thấy Ma Vương đã cuốn gói chạy không kịp, nào dám chú ý đến dáng vẻ Ma Vương, mà dù có thấy được thì cái chết đã ập lên đầu, ánh mắt ai cũng tràn đầy không cam lòng và chán ghét.
Khi đó Dung Dữ không thấy ánh mắt đấy ảnh hưởng gì, bởi tất cả ánh mắt sinh vật khi nhìn hắn đều giống vậy. Hôm nay thu hết lửa quanh người hòa mình vào đám đông tấp nập, người khác thấy hắn cũng không chạy trốn còn kéo đến ngắm nhìn cái đẹp.
Hắn đột nhiên nhận ra rằng, những ánh nhìn này càng làm hắn thích hơn.
So với bị hận tất cả mọi người càng muốn được yêu, Ma Vương cũng không ngoại lệ.
Yến Chiêu: "...Ừ."
Nói thật chỉ cần Dung Dữ không phá hoại, bằng dung mạo này thôi đã nhận được yêu thích của tất cả mọi người. Tiếc là Ma Vương không có mỹ danh vang vội mà chỉ có hung danh.
Hai người trải qua xuân hạ thu đông, cùng đi ngắm không ít phong cảnh, rõ ràng có thể dùng pháp thuấn di để giải quyết nhưng Yến Chiêu không cho, nhất định muốn vượt đèo lội suối, như vậy mới phát hiện từng góc độ tốt đẹp khác nhau của thế gian.
Dung Dữ nghĩ đầu óc vị thần này tuyệt đối không bình thường, nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn nghe theo.
Khi núi rừng trổ hoa Yến Chiêu sẽ đưa Dung Dữ leo núi ngắm hoa. Dung Dữ lười đi bộ muốn bay thẳng lên đỉnh núi, Yến Chiêu nói: "Như thế em sẽ không thấy được phong cảnh dọc đường."
Dung Dữ hất cằm: "Vậy ngươi cõng Bổn vương."
Yến Chiêu đáp "Được", cõng Dung Dữ từng bước từng bước leo lên núi, còn hái một bó hoa tươi tặng hắn.
"Em ngửi xem có thơm không?" Yến Chiêu đưa hoa đến trước chóp mũi Dung Dữ.
Dung Dữ cúi đầu ngửi nhẹ: "Thần tiên khác đưa Bổn vương kỳ trân dị bảo, Mặt Trời ngươi lại chỉ tặng một bó hoa dại, thế mà ngươi cũng tặng được, chút nữa Bổn vương sẽ vứt nó."
Yến Chiêu nghe vậy cũng không giận, chỉ nhàn nhạt cười nhìn hắn: "Ta tặng em, em muốn làm gì cũng được. Tiểu Liên Hoa, em đẹp hơn cả những đoá hoa khắp núi đồi này."
"Tất nhiên ta là xinh đẹp nhất..." Dung Dữ ngẩng phắt đầu, "Ngươi gọi ai là Tiểu Liên Hoa?"
"Gọi em."
Dung Dữ cau mày: "Đây là cái tên khó nghe gì vậy? Gọi ta là Ma Vương bệ hạ, không có phép tắc."
"Trên đời này có rất nhiều người gọi em là Ma Vương, nhưng chỉ có ta gọi em là Tiểu Liên Hoa, không tốt ư?"
"Không tốt, ngươi nghĩ ngươi là ai, một cái giường mà thôi..."
"Ta khăng khăng muốn gọi vậy sẽ mất đi tư cách làm giường sao?"
"...Không."
Tiểu Liên Hoa là cái tên kỳ quái gì thế? Từ trước đến giờ không ai dám gọi hắn như vậy.
Nhưng thấy hoa thơm thế này, Dung Dữ miễn cưỡng quyết định không so đo với y.* *
Tất cả kỳ trân dị bảo đều do hắn ép buộc uy hϊế͙p͙ nên người khác mới dâng cho hắn, còn bó hoa tươi này lại là thứ Mặt Trời chủ động tặng hắn.
Bó hoa nọ cuối cùng được Dung Dữ dùng thuật định hình vĩnh hằng, lén mang về cung cho người hầu đặt vào bảo khố thứ nhất.* *
Dù nó không đáng tiền, đi đến đâu cũng gặp được nhưng lại là thứ độc nhất vô nhị, trân quý nhất trên đời.
- -
Dưới màn mưa bụi lất phất, trên sông độc chiếc thuyền con trôi nổi. Yến Chiêu chèo thuyền, còn Dung Dữ dùng tay quạt nước sông hất lên người Yến Chiêu rồi lại bật cười sung sướng.
Yến Chiêu dùng ống tay áo lau mặt, chỉ biết lắc đầu: "Em ngồi cẩn thận kẻo té."
"Nếu ta té xuống ta nhất định sẽ kéo cả Mặt Trời ngươi theo." Dung Dữ cười nghiêng cười ngả, vui đùa quên cả đất trời.
Báo ứng tới ngay trong chớp mắt, "ùm" một tiếng vang dội, hắn đã té xuống nước rồi.
"...Mặt Trời." Dung Dữ chìm trong nước, nhưng lại không giãy mà một lòng chờ Yến Chiêu giúp đỡ.
"...Em cần gì phải thế." Yến Chiêu bật cười, khom người đưa tay muốn kéo hắn lên.
Mái tóc dài của Dung Dữ ướt nhẹp, mi mắt lấm tấm nước không nói gì đã kéo Yến Chiêu xuống cùng mình.
Yến Chiêu bị kéo bất ngờ không kịp đề phòng: "Khụ khụ, Tiểu Liên Hoa -----"
Dung Dữ bay lên thuyền, cong môi nhìn y trong nước: "Mặt Trời à, ta phát hiện chọc ngươi còn thú vị hơn những chuyện khác."
- -
Xuân qua thu đến, hai người đi đến một ngọn núi, khắp núi đầy những cây táo trĩu quả, từng trái táo đo đỏ vừa to vừa tròn lủng lẳng trên cành.
Dung Dữ tiện tay hái một trái, đoạn muốn cắn Yến Chiêu bỗng lấy trái táo trong tay hắn đi.
Dung Dữ không vui nói: "Táo mọc đầy núi, sao ngươi cứ phải cướp của ta?"
Yến Chiêu biến ra một con dao gọt trái cây, gọt lớp vỏ lộ ra thịt táo bóng loáng ngập nước, thuận miệng nói: "Không phải em không ăn vỏ à?"
Y nhớ trong thế giới nhỏ Dung Dung rất yêu kiều, táo chưa gọt vỏ nhất quyết không chịu ăn, mà cứ phải là y gọt mới được.
Qua mấy thế giới, thấy táo bèn gọt hết vỏ cho Dung Dữ đã trở thành thói quen của y.
Dung Dữ ngờ vực nhìn y chằm chằm: "Ta không ăn bao giờ? Một trái táo thôi cần gì phải chú ý thế."* *
Yến Chiêu đang gọt vỏ khựng lại giây lát, bàn tay siết chặt lộ cả gân xanh.
Y rủ mi mắt.
Hóa ra thói quen không ăn vỏ của Dung Dung, là từ thói quen luôn gọt vỏ cho Dung Dung của y mà ra.
*Hết chương 112.*