Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: "Những tồn tại nhỏ bé trong mắt em đều là tình yêu trong lòng người khác."
Trong mỗi thế giới, Yến Chiêu đều cố gắng dành cho Dung Dữ những điều tốt nhất từ ăn, mặc đến ở. Món ăn đều là sơn hào hải vị, quần áo đều là lăng la tơ lụa, nơi ở không hoàng cung thì cũng là nhà cao cửa rộng, đi bằng BMW hoặc cưỡi ngựa quý, cuộc sống giàu sang mà bao người cầu còn không được.
Đến cung Ma Vương Yến Chiêu mới nhận ra, Dung Dữ đi theo y quả thật là chịu khổ.
Cung điện nguy nga tráng lệ cao ngất ẩn trong tầng mây, mỗi một viên gạch đều được đúc bằng vàng thật, mỗi một miếng ngói đều là đá ngọc long lanh trong suốt. Từ trên mây ngó xuống, cả tòa vương cung rộng đến mức chẳng thể thu hết vào mắt. Đình đài thủy tạ*, lầu cao thấp thoáng, núi rừng trùng điệp, hoa đào khắp thành. Vật nuôi là chim quý thú lạ, ngoài vườn trồng đầy kỳ hoa dị thảo, từng tốp người hầu tay áo bay bay lướt qua. Dù là tiên cảnh chân chính cũng không bằng một phần xuân sắc nơi đây.
Ngay lập tức làm Yến Chiêu cảm thấy chút trang trí trong Vạn Thần Giới có hơi nghèo nàn.
Một đám hung thú từng làm tam giới kinh hồn đang ngoan ngoãn nằm ngủ. Bọn chúng không có con nào không bị Ma Vương hàng phục mang về vương cung. Hôm nào Ma Vương có hứng sẽ chọn một trong chúng làm thú kéo xe.
Dung Dữ hàng phục hung thú tuyệt không phải vì dân trừ hại cũng không vì giá trị vũ lực cao thấp, mà chỉ đơn giản là thấy chúng đẹp, dẫn ra ngoài rất bắt mắt nên cứ thế mà thu phục thôi.
Tính tình của hắn là như vậy, thấy đẹp thấy thích thì phải thu vào túi.
Mà hắn cũng cực kỳ có mới nới cũ, đồ mỗi lần hắn mang về chưa tới mấy ngày đã thấy chán, cất vào bộ sưu tập rồi lại ra ngoài tìm kiếm cái mới.
Nhưng thứ hôm nay hắn mang về chắc chắn sẽ làm hắn thích rất lâu.
Trừ lúc soi gương tự ngắm, hắn chưa từng thấy thứ gì chói mắt đến vậy.
"Đây là bảo khố của ta, bên trong đều là bảo bối của ta." Dung Dữ đẩy một cánh cửa, bỏ mấy món bảo vật mới vào, "Rất đẹp đúng không?"
Yến Chiêu nhìn trân bảo ánh vàng rực rỡ khắp phòng, gật đầu: "Ừ, rất đẹp."
Y chú ý đến ma văn trên tường, Chủ Thần thông hiểu tất cả ngôn ngữ chữ viết, biết đó là một con số 924.
Y hỏi: "Em có tổng cộng chín trăm hai mươi bốn món bảo vật?" Dung Dung thích những thứ này, y phải nhớ kỹ, khi về Vạn Thần Giới sẽ trang trí lại lần nữa.
"Tất nhiên không phải, là chín trăm hai mươi bốn bảo khố. Mỗi bảo khố chứa một ngàn món. Ta cất giữ quá nhiều, một căn chả chứa nổi." Dung Dữ rất kinh ngạc vì Yến Chiêu sẽ hỏi vấn đề này, "Nhìn ta trông nghèo thế à?"
Người nào mà không biết Ma Vương thích vào nhà cướp của, đè nhạn nhổ lông, 924 món bảo vật chính là cả gia sản? Sỉ nhục ai đó?
Yến Chiêu: "..." Là nghèo nàn hạn chế trí tưởng tượng của y.* *
"Những con số này cũng có ý nghĩa. Bảo khố số càng nhỏ cách càng gần tẩm điện của ta, ta cũng thích những món bên trong hơn. Những món trong bảo khố số một là những thứ ta thích nhất, nằm bên cạnh tẩm cung. Số một ngàn là xa nhất, món ta vứt vào đó sẽ không nhìn nữa, không biết còn chất được không... A, nên bảo bọn họ xây cung điện rộng thêm chút, sắp chứa không nổi rồi." Dung Dữ nhỏ giọng than phiền.
Yến Chiêu: "..." Này vẫn không đủ chứa? Xem ra khi quay về y phải đánh một trận cướp địa bàn của Kỳ Dạ mới được.* *
Dung Dữ: "Đi theo, ta cất hết mấy món bảo bối còn lại."
Yến Chiêu im lặng bước theo, nhìn Dung Dữ đi mấy chục bảo khố mới phân loại xong hết đám bảo bối của Đông hải Long Vương.
Y chợt nhớ khi y từng là một quỷ hồn cũng đã dẫn Dung Dữ đi như vậy, đi qua các gian mộ thất mà mình từng chuẩn bị đầy đủ.
Phải nói rằng Ma Vương không hề biết yêu nhưng hắn lại tha thiết yêu cất giữ, yêu trân bảo, yêu vàng bạc, yêu vinh hoa. Càng tìm hiểu sâu Yến Chiêu càng thấy gánh nặng đường xa.* *
Dung Dữ có thể định chính xác giá trị yêu thích của hắn với bất kỳ món đồ nào, xác định đưa nó đến bảo khố số 9, bảo khố số 114 hay bảo khố 438 mà không chút lưỡng lự, thậm chí ngay cả số thứ tự bày biện trong bảo khố cũng xếp đến rõ ràng, không chút sai lệch dù một ly.
Trông như yêu thích cuồng nhiệt thật ra vô cùng bình tĩnh.
Còn tình yêu đích thực là không có lý trí, không thể suy xét được gì.
"Cuối cùng cũng phân loại xong... À không, còn một món." Dung Dữ nhìn sang Yến Chiêu, rơi vào do dự, "Món cuối cùng, nên đặt đâu đây nhỉ?"
Mi tâm Yến Chiêu giật giật, y cũng bị Dung Dữ phân loại như những vật chết kia.
"Ngươi vừa xem nhiều bảo khố như vậy, thấy thế nào?" Dung Dữ hỏi.
Yến Chiêu nói: "Rất tuyệt."
"Rất tuyệt?" Trong mắt Dung Dữ ánh ra chút hứng thú, "Ngươi không cảm thấy ta phô trương lãng phí, tội ác tày trời sao?"
Phải biết những thứ đó đa phần đều là Ma Vương cướp từ tay các thần tiên yêu ma.
Yến Chiêu lắc đầu: "Những thứ tốt trên đời nên thuộc về em. Những thứ em thích, em muốn, ta đều sẽ lấy về cho em."
Dung Dữ nhìn y, cười khẽ đặt tay lên vai y: "Ngươi thật sự là thần tiên à? Thiên giới có biết bọn họ có một phản đồ không?"
Kim mâu (con ngươi màu vàng) Yến Chiêu khẽ co lại: "Ta chỉ trung thành với em."
Y đã phản bội Pháp Tắc, khinh nhờn chức trách, trong quãng đời còn lại chỉ có Dung Dữ.
"Ta càng thích ngươi hơn rồi." Ý cười của Dung Dữ sâu thêm, "Ngươi đoán xem, ở trong lòng ta ngươi nên đặt ở vị trí nào?"
Yến Chiêu nhìn hắn: "Vị trí đầu tiên trong bảo khố số một."
Mặc dù hạ thấp mình làm vật trang trí nhưng ít ra đã đến gần Dung Dữ hơn một xíu.
"Ngươi rất tự tin." Dung Dữ đánh giá, buông tay đang đặt trên vai y ra.
Lòng Yến Chiêu trầm xuống. Chẳng lẽ bây giờ y còn không bằng một vật chết?
...Mở đầu này có hơi tệ hại.
"Ta cho phép ngươi tự tin hơn." Dung Dữ cười chúm chím, "Ngươi có thể vào tẩm cung của ta, làm bạn giường của ta."
Yến Chiêu sửng sốt.
...Tẩm cung? Bạn giường?
Đây là...nhảy thẳng qua giai đoạn tìm hiểu, vào phòng luôn?
Dung Dữ thúc giục: "Ngớ ra đó làm gì? Vào tẩm cung đi, ta chờ hết nổi rồi."
Yến Chiêu dần tỉnh hồn, tâm loạn như ma.
Có phải nhanh quá rồi không...
Trong thế giới tận thế, mới bắt đầu y có thân phận là bạn giường của Dung Dung, đến thế giới của Dung Dung ấy vậy mà vẫn còn thân phận này ư?
Thế giới này y là mối tình đầu của Dung Dung, y không thể tùy tiện được. Trước khi Dung Dung thật lòng yêu y, hai người không nên có quan hệ thân mật.
Kết hợp khi không có tình yêu chỉ là ham mê vui thích nhất thời, sau này sẽ dần trở nên trống rỗng, cùng người mình yêu trải qua đêm xuân mới là một hồi triền miên lưu luyến, dư vị dài lâu.
Yến Chiêu hãy còn do dự Dung Dữ đã bước vào tẩm điện hoa lệ. Một chiếc giường lớn chạm hoa được làm từ thần mộc Ngô đồng đặt ngay giữa. Cây thần Ngô đồng có thể chịu được lửa của Phượng hoàng, vốn là nơi Phượng hoàng đậu, sau này...bị Ma Vương chặt về làm giường.* *
Một giấc ngủ của Thần Ma rất dài, Dung Dữ chú trọng giấc ngủ hơn Yến Chiêu nhiều, ngồi trên ghế đã ngủ tận mấy trăm năm, giường của hắn nhất định phải thoải mái để hắn được ngủ một cách thả lỏng nhất.
Nhưng không có chất liệu nào chịu được lửa hắn thả ra, chúng đều biến thành tro xám trong chớp mắt. Tất nhiên hắn có thể thu lửa bớt nhưng tính tình của Hồng Liên Nghiệp Hỏa vốn không biết khiêm tốn là gì, nếu làm hắn ngay cả ngủ còn không thể thả lỏng thì sao gọi là một cái giường tốt?
Cho nên vừa nghe cây Ngô đồng kháng lửa, hắn đã tức tốc tìm đến chỗ Phượng hoàng đốn cây. Cái cây này là cây dành cho vua Phượng đậu, chất lượng gỗ tuyệt đối không tệ.
Đáng tiếc cây Ngô đồng cũng không chịu nổi lửa của Dung Dữ.
Hết cách rồi, ráng chịu thôi, phải thu lửa bớt tránh cho mình không còn giường để ngủ.
Dung Dữ cảm thấy mình quá thảm, người ngoài đều nói hắn không gì không làm được, ai mà ngờ hắn còn chẳng được ngủ thoải mái chứ.
Nhưng hiện tại đã có Mặt Trời rồi, hắn không cần phải nhịn nữa.
Dung Dữ không chút đau lòng dùng một mồi lửa đốt giường Ngô đồng chạm hoa thành tro bụi: "Dành chỗ cho ngươi đó."
Yến Chiêu đang cố gắng suy nghĩ lời từ chối: "...Cái gì?"
Không phải...muốn làm bạn giường ư? Sao lại đốt giường? Chẳng lẽ muốn làm dưới đất?
Lần đầu tiên, không nhất thiết phải chơi bạo vậy...
"Biến thành một cái giường cho ta ngủ, cái gì là cái gì? Nhanh nhẹn lên." Dung Dữ thản nhiên nói, "Ta trông ngươi rất kháng lửa, ta không thu lửa ngươi cũng không bị thiêu chết nên giường lớn ngoài ngươi ra không thứ gì làm nổi, ta rất muốn khi ngủ cũng được cháy hết mình."
Yến Chiêu: "..."
Hóa ra bạn giường là ý này à...* *
Là do y quá đen tối.
Khụ khụ, không bằng nói rằng, Dung Dung trong quãng thời gian này ngây thơ đến bất ngờ.
Dù sao Yến Chiêu đã trải qua mấy thế giới cùng Dung Dữ, thân kinh bách chiến nên suy nghĩ khó tránh có mấy lần sai lệch.
Bây giờ Dung Dung không quen y, không xem y là thần mà chỉ coi là một cái giường, vật hóa đến là rõ ràng.
Mặc dù y rất muốn thỏa mãn yêu cầu của Dung Dữ, nhưng...
Yến Chiêu khẽ lắc đầu: "E rằng không được."
Ánh mắt Dung Dữ nguy hiểm: "Ngươi là người đầu tiên dám kháng lệnh Bổn vương."
"Nếu ta biến lại thành bản thể, có thể chịu được lửa của em." Yến Chiêu cúi đầu có ý ám chỉ, "Chỉ là gạch trong vương cung này không chịu nổi nhiệt độ của ta."
Y bất đắc dĩ nói: "Ta đâu thể phá hư nhà của em."
Dung Dữ: "..."
Trong mắt Ma Vương lập tức dấy lên chút đồng cảm: "Hóa ra chúng ta cùng cảnh ngộ."
Nét đồng tình thoáng qua rồi hoá thành không cam lòng, Dung Dữ nhỏ giọng nói: "Ta khó khăn lắm mới tìm được chất liệu thích hợp làm giường..."
"..." Bị xem làm vật liệu Yến Chiêu lòng đầy chua xót đau đớn, vừa tức vừa buồn cười.
"Cũng không hẳn là không thể." Y vẫn không nỡ làm Dung Dữ thất vọng, "Mặt đất không chịu nổi ta có thể lên trời biến thành Mặt Trời, em tựa vào người ta."
Dung Dữ lập tức nói: "Thế còn chờ gì nữa?"
"Chỉ là lên trời ta sẽ không thể thu bớt ánh sáng, chúng sinh khắp thế gian cũng được ánh mặt trời chiếu rọi. Ta đã đồng ý với em chỉ rọi cho mỗi em." Yến Chiêu nói.
Dung Dữ nghĩ một chút mới gắng gượng đáp: "Thôi thì vì ta được ngủ thoải mái, không ngại chia chút ánh mặt trời ấm áp cho chúng."
Thân là một Ma Vương hàng phục hung thú chỉ để đưa bọn chúng ra ngoài lấy tiếng, Dung Dữ hiển nhiên không thích khiêm tốn, cá tính khoe khoang đến mức tận cùng.
Còn chuyện gì phô trương hơn chuyện, Mặt Trời treo tít trên cao mà hắn còn ở trên Mặt Trời cao cao ấy?
Không có.
Mới nghĩ thôi đã sướng muốn bay.
Một Thần một Ma đạt chung nhận thức nhanh chóng vút lên trời.
Vừa rời khỏi phạm vi vương cung Dung Dữ không còn thu lửa của mình nữa. Hắn sợ làm cháy hỏng chỗ ở nhưng nơi khác có bị thiêu cũng chẳng liên quan đến hắn.
Trong ánh lửa ngất trời xa xa, ánh mắt một con chim đang ngậm trái cây bay giữa trời đầy sợ hãi, hắn nghĩ hôm nay hắn không về nhà được rồi.
Hắn chỉ là một con chim liền cánh thành tinh mới tu được hình người, tuyệt nhiên không thể sống sót dưới ngọn lửa của Ma Vương, chỉ sợ cả cọng lông cũng chẳng còn.
Nhưng Ma Vương không thể nhường đường cho hắn, hắn cũng không tránh được tốc độ của Ma Vương...
A Muội vẫn còn ở tổ đợi hắn về.
Hồng quang gần ngay trước mắt, chim yêu tuyệt vọng chờ bị tan thành mây khói lại thấy một luồng kim quang hạ xuống bao quanh người hắn. Hắn sửng sốt, chờ tỉnh hồn lại thì một vàng một đỏ đã sớm đi xa.
Mà hắn vẫn bình an vô sự, cả thân chim không thiếu cọng lông nào.
Hắn sững sờ hồi lâu bỗng thấy vui mừng vì sống sót sau tại nạn, lật đật vỗ cánh bay về nhà.
...
Nhiệt độ lửa quanh thân Dung Dữ cao đến khó tưởng, cũng chỉ có Yến Chiêu mới bình an ở bên hắn còn bảo vệ được sinh linh vô tội khỏi lửa của Dung Dữ.
Yến Chiêu than nhẹ: "Lúc em ra ngoài... Có thể chú ý chút, tránh các sinh mệnh vô tội."
Dù gì y cũng là Chủ Thần bảo vệ chúng sinh, buông bỏ một đời vì Dung Dữ nhưng bệnh nghề nghiệp trong máu vẫn không đổi được.
"Ngay cả ngươi cũng cảm thấy Bổn vương phải thu liễm?" Cặp mắt đỏ của Dung Dữ lạnh xuống, "Mới nói rất thích ngươi, ngươi đã nói mấy lời đáng ghét. Đây vốn là thế đạo kẻ mạnh làm vua, sao ta phải để bản thân chịu uất ức vì mấy con kiến hôi."
"Kiến hôi cũng là sinh linh." Giọng Yến Chiêu vô cùng dịu dàng, không có ý giảng đạo hay chỉ trích, "Mỗi một sinh linh đều có thứ mà họ muốn bảo vệ, có thể họ cũng đang được những sinh linh khác bảo vệ. Những tồn tại nhỏ bé trong mắt em là tình yêu trong lòng người khác. Ta cũng có người ta muốn bảo vệ, hơn ai hết ta hiểu được nỗi thống khổ khi ta không thể bảo vệ được người nọ, ta không muốn bất kỳ ai giẫm lên vết xe đổ này."
"Nghe không hiểu, ta không có người ta muốn bảo vệ. Thế gian này có vật gì không thể thay thế? Cứ xem như bảo vật trong khố ta bể hết, ta vẫn đi cướp lại được." Dung Dữ nhẹ giễu, "Những thần linh như các ngươi suốt ngày chỉ bảo vệ cái này bảo vệ cái nọ, ta không học được, bản thân ta vui vẻ mới là quan trọng nhất."
Bây giờ địa vị của Yến Chiêu trong lòng Dung Dữ chỉ là một cái giường, tất nhiên Dung Dữ sẽ không nghe lời y.
"Không có cái này cái nọ." Yến Chiêu nhìn hắn chăm chú, "Đến nay người ta muốn bảo vệ chỉ có một."
Dung Dữ thuận miệng hỏi: "Ồ? Ai thế?"
Yến Chiêu nghiêm túc đáp: "Ta muốn bảo vệ em."
Dung Dữ ngạc nhiên nhìn y: "Ngươi không có bệnh chứ? Bổn vương vô địch thiên hạ, đám thần tiên trên trời cũng không làm gì được ta, ngươi nói muốn bảo vệ ta?"
"Ngươi và ta không quen không biết, một thần linh như ngươi, nói lời quái lạ đến vậy." Cặp mắt đào hoa của Dung Dữ cong cong, "Có phải ngươi là thần Thiên giới phái đến giết ta không? Đám lão già đó cuối cùng cũng không yên lòng, muốn ra tay với Bổn vương?"
Yến Chiêu: "..." Tín nhiệm của Dung Dung đối với y giảm rồi, này thật sự không ổn lắm.
"Nhưng chẳng sao cả." Dung Dữ thờ ơ dời tầm mắt, "Nếu ngươi an phận làm một cái giường, Bổn vương tất sẽ không làm gì ngươi. Nếu dám có tâm tư khác...Ha."
Không cần nói cũng biết hắn đang cảnh cáo.
Yến Chiêu rủ mi mắt.
Đúng là y sẽ không an phận.
Thần đương nhiên có tâm tư khác, nhưng không phải trừ Ma, mà là cứu Ma.
...
"A Muội." Trong đêm tối dằng dặc, chim đã về tổ hóa thành một chàng trai, vội vàng đưa trái cây cho một con chim liền cánh khác, "Anh đã tìm được linh quả rồi, em ăn nó là có thể biến thành người!"
Bọn họ vốn là một đôi chim liền cánh ân ái, A Muội vẫn chậm chạp không thể tu luyện hóa hình, nay thọ nguyên gần cạn, hắn tốn trăm cay ngàn đắng mới tìm về được một linh quả.
Đang trên đường về nhà gặp phải Ma Vương, đó là giây phút hắn tuyệt vọng nhất trong cuộc đời này.
May sao, may sao có luồng kim quang ấy đã mang đến hy vọng sống sót cho họ.
Chim liền cánh ăn linh quả hóa thành một thiếu nữ, hai người xúc động ôm nhau thật lâu.
Bỗng nhiên một ánh kim quang xua tan đêm dài, Xích Kim Diệu Nhật lơ lửng ngay đường chân trời soi rọi vạn vật thế gian.
Đôi chim liền cánh đang ôm nhau thắm thiết không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn.
Nữ yêu không khỏi hỏi: "Đó là cái gì? Trước kia em chưa từng thấy ánh sáng như vậy."
"Không biết." Nam yêu khẽ lắc đầu, "Nhưng hình như thật giống với... Chính là ánh sáng này đã cứu anh."
Ánh nắng vạn trượng rực rỡ chói mắt đến vậy.
Đoạt lấy toàn bộ sự chú ý của vạn vật, nhưng vạn vật lại không dám nhìn thẳng vào Mặt Trời gay gắt.
Vạn vật không thấy trên vầng Xích Kim Diệu Nhật có một mỹ nhân đang nằm, mỹ nhân ấy khoác áo đỏ tóc xõa dài, lửa vây quanh người câu hồn đoạt phách.
Mặt Trời được chúng sinh ngưỡng vọng*, còn hắn lại tựa vào Mặt Trời chói chang.
(*ngửa mặt trông lên, kính mến trông chờ)
*Hết chương 111.*