Sát Thần

Chương 217: Chiến Bảng

Thương Khung hải vực, trung tâm vùng hải đảo biệt lập, nước biển vỗ rì rào.

Nước biển xanh thẳm, bỗng nổi lên từng vòng sóng gợn tạo ra làn gợn sóng, sáng lên màu bạc trắng lướt đi trên mặt biển.

"Rào rào ào!"

Nước biển bị dấy lên, bên trong nước biển bỗng chốc xuất hiện một đám quái vật lớn.

Năm con yêu thú từ trong biển bay ra đến, nhanh chóng đi lên hòn đảo biệt lập gần đó, một đám Võ Giả của Dương gia cũng từ trong nước biển trồi lên trên, bơi về hòn đảo đó.

Dưới bầu trời xanh và áng mây trắng, Thạch Nham nhìn quanh bốn phía, lặng lẽ buông ra thần thức để cảm ứng bốn phía.

Nơi thần thức đi qua, không phát hiện ra khí tức sinh mệnh nào, chắc khu vực này không có hung hiểm gì, trong lòng Thạch Nham cũng yên tâm.

Dương gia thiết lập truyền tống trận ở Thương Khung hải vực này khá kín đảo. Nơi này là một vùng hải đảo biệt lập, có rất nhiều hòn đảo bị nước biển bao phủ. Cách mặt biển vài trăm mét, truyền tống trận kia ngay tại dưới nước biển của một hòn đảo, từ bên ngoài không nhìn ra chút manh mối nào, chỉ có đi vào trong biển loại bỏ cấm chế, mới có thể phát hiện ra truyền tống trận này.

Đứng ở trên hòn đảo biệt lập, Thạch Nham dùng thần thức cảm ứng, sau khi không phát hiện được hung hiểm sau, liền đứng một chỗ với Quỷ Lão.

- Tiểu Nham tử, những người của đội đệ, làm sao bây giờ? Có cần cưỡi yêu thú của chúng ta không?

Dương Mộ ở chỗ khác giương giọng hỏi.

Chuyến này, có tất cả năm mươi lăm người và năm con yêu thú chia làm năm tiểu đội. Giao long hai đầu của đám người Dương Mộ, chen chúc ngồi thì có thể ngồi được trên mười lăm người, bây giờ Võ Giả của tiểu đội của bọn họ đều đã đi lên yêu thú của bên mình.

Thạch Nham bên này thì, mười tên Võ Giả được phân cho hắn, còn đang tỏ ra hơi sợ hãi nhìn Quỷ Lão, không dám tiếp cận.

Quỷ Lão cao mười mét, nếu có thể chở người thì còn thoải mái hơn Giao long hai đầu và Thanh huyết ma bức, nhưng mà Quỷ Lão này toàn thân đầy hung khí, trên người đầy gai sắc nhọn, điều này làm cho những Võ Giả đi theo Thạch Nham, không dám tới gần sợ sẽ chọc Quỷ Lão không vui, mà bị Quỷ Lão nuốt sống.

- Không sao.

Thạch Nham cười cười, đưa tay đặt lên cổ Quỷ Lão, lặng lẽ câu thông với Quỷ Lão.

Từ sau khi ở trong sơn cốc của Bất Tử đảo thúc dục lực lượng tiêu cực thu phục Quỷ Lão, thì nó liền dường như đã coi Thạch Nham trở thành đồng loại. Sau đó Thạch Nham chỉ cần dúng ý niệm truyền tin cho Quỷ Lão, nó đều sẽ thuận theo, càng ngày càng vô cùng thân thiết với Thạch Nham hơn.

Ý niệm truyền tới, Quỷ Lão tỏ ra không tình nguyện, nhưng mà vẫn theo tâm ý của Thạch Nham, thu lại gai nhọn dựng đứng trên lưng, thu vào trong thân thể một cách thần kỳ.

- Có thể rồi.

Thạch Nham cười cười với Khương Hồ Tuyền và đám Võ Giả nói:

- Hãy lên hết đi.

Khương Hồ Tuyền hít một hơi, vừa quan sát Quỷ Lão, vừa lặng lẽ tới gần, đợi sau khi hắn phát hiện Quỷ Lão không hề có ý động thủ mới dám bước trên lưng Quỷ Lão.

- Chúng ta đi!

Dương Mộ khẽ quát một tiếng.

Hắn cưỡi Giao long hai đầu theo gió bay đi, bay lượn dười trời xanh mây trắng, bay đi trước một bước.

Giao long hai đầu của Dương Kỳ, Dương Tuyết theo sát sau đó, Thanh huyết ma bức của Lý Phượng Nhi hơi chậm một chút nhưng cũng không có bị bỏ xa.

"Vù vù!"

Quỷ Lão phá không bay đi giống như một thanh lợi kiếm sắc bén đâm tới bầu trời nháy mắt vượt qua Thanh huyết ma bức, vượt qua Giao long hai đầu của Dương Mộ, Dương Kỳ, Dương Tuyết, nháy mắt đã dẫn đầu đội ngũ.

- Yêu thú nảy của tiểu tử đệ, quả nhiên là ngang ngược, không cho phép ai đứng trước nó.

Dương Mộ khen:

- Nghe nói yêu thú này có thể vẫn tiến hóa, nếu như có thể đạt tới cấp tám, cấp chín, không biết sẽ hung mãnh cỡ nào.

- Rốt cuộc người làm thế nào thu phục yêu thú này?

Khuôn mặt Lý Phượng Nhi đầy nghi hoặc nói

- Sau khi yêu thú này được mang về Bất Tử đảo, rất nhiều yêu thú trên đảo đều an phận lại, tên này mỗi ngày nuốt yêu thú cấp hai, cấp ba, sức ăn cực kỳ kinh khủng, ngươi mới cảnh giới Bách Kiếp, sao nó lại nghe lời ngươi chứ?


Thạch Nham cười cười

- May mắn thôi.

- Ngươi thật đúng là may quá nha.

Lý Phượng Nhi có hơi chút hâm mộ.

- Cẩn thận một chút, Thương Khung hải vực này thuộc về phạm vi thế lực của Bồng Lai Thánh Địa. Trên những hòn đảo gần đây chắc sẽ có Võ Giả của Bồng Lai Thánh Địa, chúng ta bay ở trên trời cao như vậy, rất dễ bị phát hiện.

Dương Tuyết cau mày

- Dương gia chúng ta và Bồng Lai Thánh Địa xưa nay không hợp, lần này nếu bọn họ ra tay với Dương gia, nhất định sẽ không bỏ qua chúng ta, chỉ cần phát hiện chúng ta, tất nhiên sẽ lập tức xuất thủ.

- Ừm.

Dương Mộ cũng gật đầu

- Phan Triết của Bồng Lai Thánh Địa đã có cảnh giới Địa Vị tam trùng thiên, Chiến bảng bài danh thứ năm, chỉ kém ta một chút, thật sự là đụng phải tên kia, đều phải chú ý hơn. Ta đã từng giao thủ với hắn, tên này đích thực rất tài giỏi, tinh thông áo nghĩa các loại võ kỹ của Bồng Lai Thánh Địa, hơn nữa có thể thông hiểu thấu triệt, là nhân vật lợi hại.

Thạch Nham âm thầm cảnh giác.

Từ trong miệng đám người Dương Mộ, hắn đã có nhận thức sâu hơn về Chiến bảng. Đây là bảng bài danh sức chiến đấu của thế hệ cao thủ trẻ tuổi mới của Vô Tận hải, cao thủ thanh niên từ 30 tuổi trở xuống, mới có thể lên bảng.

Ở Già La hải vực, thanh niên có thể vinh danh đăng lên Chiến bảng chỉ có bốn người, phân biệt là Dương Mộ, Dương Tuyết, Dương Kỳ và Tà Khôi, mà Hạ gia không có một người có thể lên Chiến bảng.

Trong đó, Dương Mộ Chiến bảng bài danh thứ tư, Dương Tuyết mười hai, Dương Kỳ mười tám, mà Tà Khôi của Thiên Tà Động Thiên lại là xếp thứ mười Chiến bảng.

Mười tám tên cao thủ thanh niên của Chiến bảng, mỗi một người nổi bật xuất chúng, tiềm lực vô cùng, là lãnh tụ tương lai của Vô Tận hải, sẽ trở thành thủ lãnh của thế lực mỗi người.

Dương gia có thể có ba người đi lên Chiến bảng, đủ thấy thực lực bất phàm của Dương gia.

Quỷ Lão một mạch bay vút, hướng tới Thiên Môn ở Hồ Lô đảo. Phía sau, Giao long hai đầu và Thanh huyết ma bức cũng vẫn chưa bị bỏ lại.

- Có địch nhân.

Đi được tới phía trên một vùng đảo không biết tên, Thạch Nham vỗ nhẹ nhẹ chụp lên Quỷ Lão, bảo nó thả tốc độ chậm lại, nhíu mày nói.

- Sao?

Dương Mộ sửng sốt

- Tiểu Nham tử, đệ có thể cảm ứng được địch nhân sao?

- Đúng vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Thạch Nham gật đầu

- Là ở trên một hòn đảo phía trước, cũng có hơn mười người, tu vi có cao có thấp, có cao thủ cảnh giới Niết Bàn ở đó.

- Tiểu Nham, đệ không nhầm chứ?

Dương Tuyết kinh ngạc nói.

- Sẽ không đâu.

Dương Mộ trả lời, hắn nhớ tới chuyện gì đó, giải thích nói:

- Lúc trước khi còn ở trên Hắc Thạch đảo, Tiểu Nham tử nhờ vào bí bảo có thể cảm ứng được khí tức Ma nhân, có lẽ lần này đệ ấy cũng thông qua bí bảo, đã nhận ra động tĩnh bên kia.

Hắn cũng không biết, lần này là vì Thạch Nham ngưng luyện ra thức hải, thông qua thần thức nhạy bén nhanh hơn bọn hắn nên mau chóng được biết tình hình tiền phương.

- Có cần tránh đi không?

Dương Tuyết cau mày


- Có Võ Giả cảnh giới Niết Bàn, không dễ xử lý, chúng ta nên tiến vào Chiến Trường Thâm Uyên trước. Sau đó chờ những kẻ truy sát này đến.

- Có Võ Giả cảnh giới Niết Bàn tu thành thức hải ở đây, chắc là cũng có thể biết được phương vị của chúng ta. Chúng ta ở Thương Khung hải vực được một ngày rồi, lấy sức ảnh hưởng của Bồng Lai Thánh Địa ở chỗ này, nói không chừng đã biết chúng ta đến đây.

- Đúng vậy, tránh không khỏi rồi, bọn họ đã qua đây.

Thạch Nham cũng gật đầu.

- Không biết người tới là ai.

Dương Mộ trầm ngâm một lát

- Năm con yêu thú của chúng ta đều là cấp sáu, nếu chỉ có một hai Võ Giả cảnh giới Niết Bàn, chúng ta nhờ vào lực lượng yêu thú cũng không sợ bọn họ, nhưng Võ Giả cảnh giới Niết Bàn của đối phương nhiều, thì sẽ không dễ đối phó. Tiểu Nham tử, có thể khẳng định có bao nhiêu Võ Giả cảnh giới Niết Bàn không?

- Ba tên.

- Ba tên sao, vậy cũng không cần quá lo lắng.

"Vù vù vù!"

Tiếng gió gào thét, một con thuyền quái lạ hình tam giác màu bạc, đang phi hành trên bầu trời rất nhanh, trên quái thuyền kia có rất nhiều thân ảnh đang đứng.

- Ngân Giác Thần Chu!

Dương Mộ hừ lạnh một tiếng

- Quả nhiên là người của Bồng Lai Thánh Địa, Ngân Giác Thần Chu này có thể lên trời, có thể xuống biển, mỗi một chiến thuyền đều vô giá, không phải người quan trong sẽ không có tư cách nắm giữ. Ở Bồng Lai Thánh Địa, Võ Giả cảnh giới Niết Bàn cũng không có năng lực được sử dụng Ngân Giác Thần Chu, xem ra chắc là Phan Triết ở trên đó.

- Dương Mộ huynh, đã lâu không gặp, ha ha.

Tiếng cười sang sảng bỗng từ trên Ngân Giác Thần Chu truyền đến, cầm đầu là thanh niên anh tuấn, cầm trong tay quạt lông, khuôn mặt tươi cười, giương giọng hô to nói.

Thạch Nham ngồi ngay ngắn ở trên người Quỷ Lão, nhìn thật kỹ về hướng kia vài lần, sắc mặt dần dần âm trầm lại.

Cổ Kiếm Ca của Cổ gia, thánh nữ Trác Nghiên Tình của Thiên Trì Thánh Địa cũng đều đứng ở trên thuyền kia. Lúc trước ở trên Môn La đảo, thánh nữ Trác Nghiên Tình của Thiên Trì Thánh Địa thiếu chút nữa đã hại chết hắn, không ngờ lần này ở Thương Khung hải vực, thế mà lại gặp được nàng. Cái tên Cổ Kiếm Ca này được Cổ gia thục chuộc về, hình như cũng không bị Cổ gia giam cầm, đã bắt đầu hoạt động lại.

- Thạch Nham!

Cách xa mấy chục mét, giọng nói vô cùng lạnh buốt của Cổ Kiếm Ca, đã truyền tới

- Chúng ta lại gặp mặt!

- Ừm, lại gặp mặt.

Khuôn mặt Thạch Nham cũng băng hàn, lạnh lùng nhìn Cổ Kiếm Ca

- Không ngờ ngươi còn sống, tốt lắm tốt lắm, xem ra ta có thể tự tay giết ngươi.

- Ngươi chính là Thạch Nham kia, thật sự như là đống phân, tin ta một kiếm có thể chém chết ngươi hay không?

Bên cạnh Cổ Kiếm Ca, một cô gái xinh đẹp diễm lệ động lòng người, mặc chiếc váy màu xanh biếc, bộ dáng có chút mê người, nàng ngẩng đầu hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói.

- Cổ Linh Lung, cảnh giới Địa Vị nhị trùng thiên, Chiến bảng bài danh thứ tám, còn lợi hại hơn Cổ Kiếm Ca kia.

Lý Phượng Nhi nhẹ giọng điểm danh thân phận cô gái kia.

- Ta không tin.

Vẻ mặt Thạch Nham hờ hững, từ xa nhìn Cổ Linh Lung kia

- Nha đầu, bộ ngực còn không có phát dục xong đâu, bớt mạnh miệng đi.

- Muốn chết!

Cổ Linh Lung hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang theo sát khí, một thanh trường kiếm màu bạc, đột nhiên từ cổ tay áo nàng bay ra, hóa thành một luồng điện quang, bắn thẳng đến Thạch Nham.

Thạch Nham nhướng mày, ngồi ở trên người Quỷ Lão sừng sững bất động, không sử dụng thủ đoạn gì chống đỡ.

"Xuy xuy xuy!"

Quỷ Lão đột nhiên phun ra một luồng minh khí màu xanh, giống như tầng mây màu xanh, phun mạnh đến trường kiếm màu bạc kia, trường kiếm đâm vào bên trong tầng mây màu xanh lập tức bị giam cầm lại, muốn tiến tới một phần cũng đều trở nên cực kỳ gian nan.

Ngay cả Kiếm Linh bên trong trường kiếm hình như cũng đã bị minh khí ảnh hưởng, hình như không thể gượng nổi.

"Minh khí!"

Những người đó ở trên Ngân Giác Thần Chu, đều biến đổi sắc mặt, kinh hãi nhìn Quỷ Lão, không kiềm được kinh hô ra tiếng.

- Yêu thú Minh Giới!

Nụ cười trên mặt Phan Triết cũng đã biến mất

- Khi nào thì Dương gia các ngươi và Minh Giới thông đồng chứ? Cửa vào liên thông Minh Giới ở bên Tam Thần Giáo, hơn nữa đều là đơn hướng, yêu thú Minh Giới và Minh nhân đều khó mà tiến vào Giới chúng ta, rốt cuộc các ngươi thông qua thủ đoạn gì, có được yêu thú Minh Giới này?

- Con mẹ nó ít nói nhảm đi!

Sắc mặt Dương Mạc khó chịu nói

- Phan Triết, có dám đánh một trận với ta?