“Dừng tay!!”
Mộ Dung Tĩnh làm sao cũng không nghĩ tới thiếu niên vốn đã hấp hối này lại đột nhiên nhạy bén ác liệt như vậy, đôi mắt y lúc này lấp lánh lãnh ý và sát khí mãnh liệt, cho hắn biết nếu bây giờ mình không lùi ra phía sau, chiếc ngân trâm này nhất định sẽ không lưu tình đâm xuống.
Không dám đem mạng Tiểu Phi đánh cược, Mộ Dung Tĩnh ý bảo toàn bộ mọi người tránh ra, hắn cười lạnh nói, “Quả nhiên là sát thủ không chút tâm can nào, còn mệt Tiểu Phi cầu tình cho ngươi như vậy.”
Tiểu Thanh lạnh lùng nói, “Ta không giống ngươi, lại có thể coi một đứa ngốc như bảo bối!” Y liếc mắt nhìn Liễu đại ca chế giễu nói, “Ngu xuẩn, lần sau ngươi phải nhớ đánh gãy cả hai tay hai chân của phạm nhân! Tránh ra!”
Sắc mặt Tĩnh khẩn trương khiến ta bất an, ta rất muốn nói cho hắn biết không cần lo lắng, tuy rằng bị Tiểu Thanh siết chặt rất khổ cực, nhưng trong lòng lại không sợ, ta biết Tiểu Thanh hắn sẽ không thực sự giết ta.
Ta bị Tiểu Thanh kéo ra ngoài thạch lao, cánh tay đang giữ cổ ta dời xuống bên hông, thả người vút qua nóc phòng, nhảy vài cái liền rời khỏi Trích Tinh lâu, càng chạy càng xa.
Ra khỏi Trích Tinh Lâu, tay đang chế trụ ta của Tiểu Thanh buông lỏng ra, nhưng chân vẫn không chạm đất chạy gấp về phía trước, ta chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tai, ngực lại càng thêm ngạc nhiên nghi ngờ, sao Tiểu Thanh đột nhiên trở nên nhanh nhẹn như vậy?
Chạy đã thật xa, Tiểu Thanh ngừng lại trước một rừng cây, y buông lực đang giữ ta ra, hai chân mềm nhũn ngã quỵ xuống.
“Tiểu Thanh!”
Ta vội vàng đỡ lấy Tiểu Thanh, dìu y tựa vào cạnh thân cây ngồi xuống.
“Tiểu Thanh, ngươi khá hơn chút nào không? Có phải ngươi khát nước không? Ta tìm nước cho ngươi?”
Ta đang muốn đứng dậy lại bị Tiểu Thanh kéo, sắc mặt y xám như tro, thậm chí còn khó coi hơn lúc ở trong thạch lao, ta rất sợ hãi, vội vàng dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán y.
Tiểu Thanh cười cười với ta, “Ngươi cái đứa ngốc này, không sợ ta sẽ giết ngươi sao? Còn quan tâm ta như vậy…”
Ta lại khóc gào lên.
“Ta mới không sợ, ta chỉ biết, Tiểu Thanh là bằng hữu tốt nhất của ta, Tiểu Thanh sẽ không làm hại ta! Nhưng Tiểu Thanh, vì sao ngươi không chịu khó làm tiểu tư, lại muốn đi làm sát thủ? Ngươi vốn nho nhỏ, sao lại trở nên cao lớn như vậy?”
Tiểu Thanh phì cười, nhưng lập tức bị sặc ho khan liên tục, y bất đắc dĩ lắc đầu nói, “Ta không phải bị người giết chết, sớm muộn gì cũng bị ngươi làm cho tức chết. Ta vốn chính là sát thủ, ẩn thân trong Lạc Diệp sơn trang mục đích chính là tìm đồ cho chủ tử, Trích Tinh Lâu không dễ vào, vì vậy ta chỉ có thể trà trộn vào Mộ Dung Phủ, ta dùng súc cốt công thu nhỏ thân thể lại để tránh chú ý của người khác, mỗi sát thủ đều biết chiêu này, hiện tại đây mới là gương mặt thật của ta…”
“Vì sao? Vì sao ngươi muốn giết người? Vì sao ngươi muốn giết Tĩnh?”
“Ta là sát thủ, giết người chính là số mệnh của ta, ai ngờ lại gặp cái đứa ngốc nhà ngươi. Tiểu Phi, cả đời ta giết người vô số, ta căn bản không xứng làm bằng hữu của ngươi…”
Ta khóc lớn nói, “Không, ngươi xứng, ngươi xứng!”
“Tiểu Phi, ngươi hãy nghe ta nói, Ngân Nhi ngã xuống lầu là ta làm, ta dùng nội lực đánh nứt lan can, khiến ả ta trượt chân rơi xuống, ta còn động tay động chân với xe ngựa của Khúc lão bản, vì vậy hắn mới ngã chết…”
“Tiểu Thanh…”
Ta giật mình nhìn Tiểu Thanh càng ngày càng hư nhược, thì ra chuyện này đều không phải ngoài ý muốn, đều là Tiểu Thanh làm, nhưng…
“Tại sao lại làm như vậy?”
Trong mắt Tiểu Thanh bắn ra ánh sáng lạnh lùng.
“Tiểu Phi, những người khi dễ ngươi ta cũng sẽ không để bọn chúng sống tử tế! Thậm chí ngay cả Mộ Dung Trí ta cũng muốn giết, chỉ là nhất thời chưa tìm được cơ hội mà thôi… Tiểu Phi, có biết tại sao ta không đề cập đến chuyện của ngươi và Mộ Dung Tĩnh không? Bởi vì lúc đó ta đã nhận được mệnh lệnh ám sát hắn, chủ tử của ta tra được đồ đang ở chỗ Mộ Dung Tĩnh, hắn không muốn tiếp tục dây dưa với Mộ Dung Tĩnh nữa… Khụ khụ… Ta không muốn ngươi cuốn vào phân tranh, vì vậy trước khi hành động có ý để lộ tin tức, khiến Mộ Dung Tĩnh nhốt ngươi lại, hắn chỉ biết Tiêu Tử Y sẽ đến trộm đồ, hắn không biết ta mới là quân cờ cuối cùng, vốn là Tiêu Tử Y tìm đồ, ta giết người, âm thầm đánh lén, Mộ Dung Tĩnh quyết không thể sống, nhưng không nghĩ tới cái đứa ngốc ngươi lại đột nhiên xông tới… Khụ khụ…”
“Tiểu Thanh, Tiểu Thanh…”
Lời nói này làm hao tổn tất cả *** thần của Tiểu Thanh, y càng mềm yếu dựa vào người ta, hai tay ta vòng qua người y, thân thể y lạnh như băng, lạnh lẽo khiến ta sợ hãi, ta không nói được gì, chỉ có thể ôm y như vậy, cho y ấm áp.
“Hu hu… Tiểu Thanh, ngươi thật sự là Sát Nhân Vô Xá sao? Tại sao ngươi lại ở cùng với một chỗ với Tiêu Tử Y? Ngươi đừng làm sát thủ nữa có được không? Ta sẽ mang ngươi đi thật xa, trải qua những ngày tháng bình thường có được không?…”
Tiểu Thanh không để ý tới ta, y càng ho khan kịch liệt hơn, rốt cuộc phun ra một búng máu, đầu y hư nhược rũ xuống trước ngực ta, hồi lâu mới thở dài nói, “Tiểu Tử Y không phải là Tiêu Tử Y, ta cũng không phải là Tiểu Thanh, Tiểu Phi, ngươi chớ trách ta giết Mộ Dung Tĩnh, cũng đừng trách hắn đối với ta như vậy, chúng ta là đối thủ, đây vốn chính là số phận của chúng ta…”
“Không trách gì cả, Tiểu Thanh làm gì ta cũng không trách! Hu hu…”
“Ai, ngươi cái đứa ngốc này, luôn ngơ ngác ngốc nghếch, ta biết rõ không thể đến quá gần ngươi, nhưng mỗi lần thấy ngươi, ta lại không quản được chính mình, ánh mắt ngươi trong veo sáng ngời như thế, giống hệt như hồi ta còn bé, quá khứ đã qua lâu như vậy, ta nghĩ rằng mình đã quên rồi, nhưng ngươi lại làm cho ta nhớ lại tất cả…”
Máu tươi chậm rãi từ trong miệng Tiểu Thanh chảy ra, hắn thống khổ thở hổn hển, đôi mắt nhìn ta cũng trở nên ảm đạm tối tăm, tứ chi lạnh lẽo khiến ta kinh hoảng kêu lên, “Tiểu Thanh, Tiểu Thanh…”
Rõ ràng vừa rồi Tiểu Thanh còn rất tốt, sao đột nhiên lại suy yếu thành cái dạng này?
Tiểu Thanh lắc đầu, cười khổ nói, “Tiểu Phi, trong ngân trâm của ta bôi một loại kịch độc tên là Dạ đàm, cho nên sau khi ta dùng nó đâm bị thương chính mình thì sinh lực đột nhiên sẽ trở nên gấp trăm lần, nhưng loại chất độc này chỉ giúp người chống đỡ được nửa canh giờ, sau đó nó sẽ khiến ta mất mạng, tựa như hoa quỳnh trong đêm, trong nháy mắt nở ra, nháy mắt lại suy tàn…”
“Tiểu Thanh, sao ngươi lại ngốc như vậy? Tĩnh đã nói sẽ tha cho ngươi…”
“Đối với một sát thủ làm nhiệm vụ thất bại, cái chết chính là kết cục tốt nhất! Có điều ta chết cũng không muốn mượn tay người khác!” Tiểu Thanh nắm chặt tay của ta, thở dốc nói, “Tiểu Phi, sau khi ta chết hãy đem một cây đuốc hỏa thiêu ta… hự…”
Ta trơ mắt nhìn máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng Tiểu Thanh, ta đưa tay muốn giúp y ngăn lại, nhưng máu từ kẽ tay ta trào ra mãnh liệt, ta nhìn Tiểu Thanh đang từng chút chết đi, nhưng lại không làm được gì, ta không giúp được y.
Nhớ tới lời Tô đại ca nói, ta vội vàng rút trâm cài tóc, cố sức rạch một vết dài trên cổ tay mình, sau đó đưa tới trước miệng Tiểu Thanh kêu lên, “Tiểu Thanh, hút máu của ta, hút đi!!”
Ngay cả kịch độc Di hoa và Âm phong đều không có cách giết ta, hay là máu của ta có thể giải độc, ta không muốn Tiểu Thanh chết, ta muốn y sống thật tốt!
“Tiểu Phi…”
“Nếu ngươi còn coi ta là bằng hữu thì nhanh hút! Nếu ngươi là sát thủ, mạng chắc chắn kiên cường nhất, tại sao có thể dễ dàng buông xuôi, ngươi muốn làm kẻ hèn nhát sao?”
Ta giữ chặt cổ tay để trên môi Tiểu Thanh, đưa máu đang phun ra ngoài vào miệng y.
Ý thức dần dần không rõ, trước khi rơi vào hôn mê chỉ nhớ ta ôm chặt lấy Tiểu Thanh, máu trên cổ tay ở trước mắt từ từ mơ hồ…
Tỉnh lại lần nữa thì, rơi vào trong mắt là màn trướng tơ lụa, cảm giác mềm mại quen thuộc khiến ta biết hiện tại mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, nhưng, Tiểu Thanh…
Màn trướng màu đỏ nhàn nhạt khiến ta lập tức nhớ tới Tiểu Thanh, máu tươi không ngừng tuôn ra và ánh mắt đờ đẫn của Tiểu Thanh…
“Tiểu Phi, Tiểu Phi!”
Ta quay đầu, đáp lại là ánh mắt lo lắng của Tĩnh.
Thần sắc Tĩnh có chút tiều tụy, trong mắt hắn còn có tơ máu, Tĩnh… có phải hắn bồi ta đã lâu?
Ta chậm rãi ngồi dậy nhào vào lòng Tĩnh bắt đầu nức nở, Tiểu Thanh đã chết, vĩnh viễn sẽ không cười với ta, vỗ đầu ta, mắng ta ngu ngốc, Tiểu Thanh vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa…
“Tiểu Thanh còn sống, Tiểu Phi, ngươi nhìn ta đây, Tiểu Thanh còn sống!”
Hết chapter 75