“Tĩnh, để ta xem Tiểu Thanh một chút có được không?”
Thấy Tĩnh hơi do dự, ta bước lên phía trước kéo tay áo hắn cầu khẩn nói, “Tĩnh, ta xin ngươi!”
Tay của ta bị Tĩnh đẩy ra, hắn lạnh giọng trả lời, “Tiểu Thanh là sát thủ, từ đầu đến cuối hắn chỉ đang lợi dụng ngươi, không phải ngươi chưa rõ.”
Một loại bất an thình lình dâng lên, ta lạc giọng la lên, “Có phải Tiểu Thanh xảy ra chuyện rồi phải không?”
Hoàn toàn có khả năng, ta nhớ tối qua Liễu đại ca điên cuồng đánh Tiểu Thanh, ta tuyệt vọng nhìn về phía Tĩnh, “Có phải Tiểu Thanh đã chết rồi không? Vì vậy hôm qua ngươi mới đánh ngất ta, bởi vì ngươi ngại ta vướng bận!”
Cố sức đẩy người trước mắt ra, ngay cả giày cũng không thèm đi liền chạy ra ngoài.
Tiểu Thanh không thể chết, ta mặc kệ y là ai, thận phận thế nào, ta chỉ biết y là bằng hữu tốt nhất của ta!
“Tiểu Phi, ngươi đừng như vậy!”
Bị kéo vào vòng tay ấm áp kia, Tĩnh từ phía sau ôm chặt lấy ta nói, “Ngươi hãy nghe ta nói, Tiểu Thanh không chết, hắn không chết!”
“Vậy, dẫn ta đi gặp hắn!”
Mộ Dung Tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt đang trợn lên về phía mình, trong ánh mắt có hoảng loạn, có tuyệt vọng, còn có một tia hy vọng, tim của hắn run lợi hại, tuyệt vọng không biết làm thế nào bài sơn hải đảo dâng lên trong hắn.
Tối hôm qua lo nghĩ hài tử thương tâm, hắn ở bên giường thức suốt cả đêm, nhưng đứa bé này khi tỉnh lại câu đầu tiên lại gọi tên người khác, mà đó là tên của sát thủ muốn giết hắn!
Tiểu Phi, vì sao ngươi phải quan tâm tới y? Ngươi có biết ngươi quan tâm tới người muốn giết ta hay không, rốt cuộc trong lòng ngươi, mạng của ta quan trọng hay mạng của tên sát thủ kia quan trọng?
“Tĩnh…”
Biết mình không cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của người trước mắt, Mộ Dung Tĩnh thở dài một hơi nói, “Mang giày vào, ta dẫn ngươi đi gặp hắn!”
Vừa vào thạch lao, mùi hôi tanh ẩm thấp khiến hô hấp của ta chợt bị kiềm hãm, cơn đau đầu lại đánh úp tới, mùi máu tươi quen thuộc khiến ta không kiềm được kinh hoảng trong lòng, ta đẩy Tĩnh đang giữ tay ra, chạy nhanh vào.
Đập vào mắt là quang cảnh khiến nước mắt ta không cách nào kìm nén mà trào ra, tuyệt vọng, phẫn nộ cùng bi thống đồng thời dồn lên ***g ngực, khiến ta đau đớn đến gần như không đứng thẳng nổi.
Ta không để ý tới Liễu đại ca trong tay cầm roi mềm vẻ mặt mệt mỏi đứng một bên thở hổn hển, run rẩy chậm rãi đi tới bên cạnh Tiểu Thanh đang bị treo trên tường.
Đây là Tiểu Thanh tự kiêu tự tại, mọi việc đều dửng dưng kia sao? Là Tiểu Thanh luôn luôn thích giễu cợt ta, rồi lại quan tâm, chiếu cố ta, từng ôm ta ngủ sao? Vì sao ánh mắt hữu thần linh động của y bây giờ lại xám trắng như người chết?
Y phục của Tiểu Thanh bị roi quất không chịu nổi, vải thấm đầy máu dính sát trên người, máu tươi theo vết roi đánh, vết kiếm đâm không ngừng ngấm ra, mà tay phải của y cũng bị vặn thành một hình dạng mềm rũ kỳ quái, hai chân suy yếu buông xuống trên mặt đất, nếu như không phải hai cánh tay của y bị xích sắt trói giữ chặt áp thẳng trên tường đá, Tiểu Thanh căn bản là không thể đứng được.
Ta nhẹ nhàng nâng gương mặt của Tiểu Thanh lên, thấy trán của y bị quất sưng đỏ, từng đạo vết roi vẽ ngang trên mặt, ta thay y vuốt đi tia máu không ngừng chảy ra bên miệng, tâm như đao chém.
Biết Liễu đại ca nhất định sẽ không bỏ qua cho Tiểu Thanh, thế nhưng vì sao phải tàn nhẫn như vậy, vì sao phải hành hạ y?
Không phải Liễu đại ca nói thích Tiểu Thanh sao? Hắn còn từng hôn y, mặc dù Tiểu Thanh cũng không để ý tới hắn, nhưng mỗi lần Liễu đại ca đều dày mặt đợi ở một bên lấy lòng Tiểu Thanh, bộ dạng hai người ở cùng một chỗ không được tự nhiên dù sao vẫn khiến ta cho rằng có phải bọn họ thích nhau hay không, nhưng vì sao chỉ mới một đêm toàn bộ liền thay đổi.
Ta không nên té xỉu, nếu ta không té xỉu, Tiểu Thanh cũng sẽ không phải chịu tội như vậy, ta quyết không cho phép bất luận kẻ nào đối xử với Tiểu Thanh thế này!
Ta nghe được tiếng hét kinh hãi của Tô đại ca theo phía sau, “Hâm Phong, sao ngươi…”
Không để ý tới bọn họ, ta vỗ nhẹ mặt Tiểu Thanh kêu lên, “Tiểu Thanh, Tiểu Thanh… Là ta a, ta là Tiểu Phi…”
Cặp mắt vô thần của Tiểu Thanh nhìn ta chằm chằm một lúc lâu dường như mới hiểu được, hắn thở dốc một tiếng nói, “Tiểu Phi…”
“Phải, phải, là ta!”
Thật vui vì Tiểu Thanh nhận ra ta, ta ôm lấy hắn khóc lớn nói, “Tiểu Thanh, là ta, là ta!”
“Chuyện gì đây?”
Mộ Dung Tĩnh hỏi Liễu Hâm Phong, hắn biết Liễu Hâm Phong xưa nay tính tình lạnh lẽo, tâm ngoan thủ lạt, tối hôm qua nhất định thẩm vấn sẽ làm Tiểu Thanh cực kỳ thống khổ, nhưng tình cảnh này vẫn khiến hắn lấy làm kinh hãi, đây không còn là bức cung đơn giản nữa, hoàn toàn là hành hạ làm cho đối phương sống không bằng chết.
Sắc mặt Liễu Hâm Phong xám như tro, khép chặt đôi môi không nói lời nào.
Hắn đã không còn lời nào để nói, đêm qua hắn giống như phát điên mà bạo ngược Tiểu Thanh, hắn muốn Tiểu Thanh khai ra người đứng phía sau sai khiến, nhưng người kia thật quật cường từ đầu đến cuối chưa từng nhìn hắn bằng nửa con mắt, y dùng thân thể của chính mình chống lại hành hạ của hắn, càng thống khổ, Tiểu Thành càng cười to, đến cuối cùng Liễu Hâm Phong không còn quan tâm sẽ hỏi được gi nữa, hắn chỉ muốn đối phương phải cúi đầu, hắn muốn y khuất phục, nhưng sau cùng, hắn vẫn thua.
Hắn rốt cuộc hiểu rằng Tiểu Thanh thà rằng chết cũng quyết không chịu thua hắn, lại không thèm phun ra nửa chữ với hắn.
Mộ Dung Tĩnh lạnh lùng nhìn Tiểu Thanh không có động tĩnh gì, hồi lâu nói, “Giết hắn!”
Đối với một sát thủ gân tay đã đứt, tâm mạch đều tổn hại, cái chết chính là kết cục tốt nhất của hắn.
Liễu Hâm Phong ngẩn ra, giày vò y, nhục nhã y, khiến y phải cúi đầu trước hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ muốn giết y, giết Tiểu Thanh… Không, hắn sẽ không giết Tiểu Thanh, người hắn đã từng yêu sâu đậm…
“Không được!!”
Ta vội vàng nhào tới bên người Tĩnh, hai đầu gối quỳ xuống dưới chân hắn khóc van xin hắn, “Không được giết Tiểu Thanh, van xin ngươi, Tĩnh, đừng giết hắn…”
“Tiểu Phi, ngươi có biết hiện tại bộ dạng hắn sống không bằng chết? So với để hắn sống thống khổ, chẳng bằng…”
“Không!! Tiểu Thanh không thể chết được, hắn là bằng hữu của ta…” Ta ôm lấy chân Tĩnh cố sức dập đầu về phía hắn, “Tĩnh, xin ngươi hãy tha hắn.”
Không để ý Tĩnh ngăn cản, ta cứ như vậy không ngừng dập đầu bình bịch, đây là việc duy nhất ta có thể làm cho Tiểu Thanh, cho dù gân tay Tiểu Thanh bị cắt đứt, ta cũng có thể nuôi y, đời này ta đều có thể nuôi Tiểu Thanh, không cho y bị thương tổn nữa…
Bả vai của ta bị người nắm chặt, ta được Tĩnh nâng lên, ánh mắt hắn thâm thúy nhìn ta hỏi, “Muốn cứu hắn? Vì hắn nguyện làm tất cả?”
Gương mặt của Tĩnh trong thạch lao u ám, có vẻ mơ hồ không rõ, sau khi đợi hắn thấy ta cố sức gật đầu, không khỏi lẩm bẩm, “Tiểu Phi, trước đây ngươi bị người vu cáo hãm hại, cho dù bị đánh đến hấp hối cũng chưa từng cầu xin tha thứ đến nửa tiếng, ngày hôm nay vì một ngoại nhân lại cầu xin ta…”
Tiểu Thanh không phải người ngoài, vì y, đừng nói chỉ quỳ xuống cầu xin tha thứ, dù việc khó khăn hơn, ta cũng sẽ làm!
Chỉ nghe Tĩnh thở dài nói, “Thả Tiểu Thanh xuống.”
“Cảm tạ Tĩnh.”
Tâm nhất thời nhẹ xuống, biết Tĩnh tha cho Tiểu Thanh, ta vội vàng đứng lên chạy tới cạnh Tiểu Thanh.
Có người tiến tới cởi xiềng xích cột trên người Tiểu Thanh xuống, y không đứng thẳng được, chợt gục về phía trước, ta thấy Liễu đại ca đưa tay muốn đỡ Tiểu Thanh, vội đẩy hắn ra mắng, “Bỏ ra!!”
Ta hận người này, chính hắn hành hạ Tiểu Thanh thành ra như vậy, hắn dựa vào cái gì còn muốn gặp Tiểu Thanh.
Ta đỡ Tiểu Thanh dựa tường đứng dậy, thay y vén lọn tóc rũ trên trán, ôn nhu nói, “Tiểu Thanh, không sao rồi, không sao rồi.”
Trên gương mặt tro tàn của Tiểu Thanh lộ ra vẻ tươi cười, y suy yếu khẽ thở dốc một tiếng, “Tiểu Phi…”
Ta cố sức gật đầu, đột nhiên cổ họng căng thẳng, cánh tay Tiểu Thanh khoác trên vai gắt gao chế trụ yết hầu ta, ta thấy y dùng tay trái nhổ ngân trâm trên búi tóc cố sức đâm vào đùi mình…
Tiểu Thanh…
Sau chớp mắt cây ngân trâm đã đặt ở cổ ta, Tiểu Thanh lạnh lùng nói, “Không muốn hắn chết, tất cả lùi về phía sau!!”
Hết chapter 74