Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau đó, bà lại dịu dàng nhìn về phía tiểu Long Dập và tiểu Nghiên Nghiên: “Allen, Nghiên Nghiên, các cháu không cần phải lo lắng, có bà ngoại ở đây, bà ngoại sẽ không để cho bất cứ ai làm tổn thương đến mẹ của các cháu đâu.”
Tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập đều cùng gật đầu: “Nếu bà ngoại có tin tức của mummy, nhất định phải thông báo cho chúng cháu đấy nhé.”
“Bà sẽ thông báo cho các cháu đầu tiên.”
Dứt lời, bà mới vội vội vàng vàng rời khỏi phòng bệnh.
Bà không dám tin Knox vậy mà lại bắt con gái của bà đi, ông ta đã làm cho bà quá thất vọng.
Nếu như ông ta dám đả thương con gái của bà, bà tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông ta đâu.
Trong phòng bệnh, vẻ mặt của Lăng Hàn Dạ cũng hiếm khi ngưng trọng như vậy nhìn Long Tư Hạo hỏi: “Long thiếu, tiếp theo anh định làm gì? Tôi thấy Knox không nói láo đâu, Hiểu Hiểu bảo bối của anh nhất định là đã bị ông ta đưa đến nước Pháp rồi, đứng nói là anh muốn đi đến nước Pháp một chuyến đấy nhé?”
Đôi mắt của Long Tư Hạo thoáng trào ra hàn khí, môi mỏng nhẹ mân: “Không thể không đi.”
Tiểu Nghiên Nghiên tiểu Long Dập nghe thấy vậy, hai bé đều đồng thời nói: “Chúng con cũng phải đi tìm mummy.”
Lạc Thụy nhìn về phía hai bé: “Tiểu bất điểm, tiểu tổng giám đốc, các cháu đi xem náo nhiệt làm gì? Tổng giám đốc phải đi đưa mẹ các cháu trở về, tổng giám đốc không tiện đưa các cháu đi cùng đâu.”
Tiểu Nghiên Nghiên xuống giường bệnh cùng tiểu Long Dập đi đến trước mặt Long Tư Hạo, hai bé mỗi bé đứng một bên kéo kéo tay của Long Tư Hạo.
“Daddy, con muốn đi với cha, nếu cha không mang con theo, con nhất định sẽ lén lút đi, đến lúc đó nếu con vô tình đi lạc, daddy vừa tìm được mummy về thì lại phải đi tìm con, lại mất nhiều hơn được à nha!”
Nghe thấy những lời này của tiểu Nghiên Nghiên, Lạc Thụy hơi giật giật môi dưới: “Tiểu bất điểm, cháu đang uy hiếp daddy của cháu.”
Hốc mắt nhỏ của tiểu Nghiên Nghiên hồng hồng, nước mắt ngập tràn khóe mắt, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo: “Huhuuu... con mặc kệ, nếu daddy không mang con đi theo, con sẽ mất tích, con sẽ khóc, ngày nào con cũng sẽ khóc, bây giờ con sẽ khóc... huhuuu...”
Tiểu Long Dập đang đứng ở bên cạnh kéo kéo tay của Long Tư Hạo giống bên kia thấy em gái thân yêu của bé trực tiếp khóc lên, bé thầm khen em gái ở trong lòng.
Long Tư Hạo vừa thấy tiểu Nghiên Nghiên khóc đã cảm thấy cực kỳ đau lòng, anh ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt đang ngập tràn khóe mắt nhỏ của bé: “Khóc cái gì? Daddy đã nói là không mang con đi đâu.”
!!
Lạc Thụy nghe ra ý của Long Tư Hạo là muốn dẫn tiểu Long Dập và tiểu Nghiên Nghiên đi đến Pháp cùng, anh ta hỏi: “Tổng giám đốc định mang bọn họ cùng đi?”
Long Tư Hạo bế tiểu Nghiên Nghiên lên, đứng lên nhìn về phía Lạc Thụy nói: “Tôi đi nước Pháp, nếu để Nghiên Nghiên và Allen ở lại trong nước, tôi không yên tâm.”
“Tổng giám đốc nói đúng, chưa bắt được người thần bí, ông nội của anh cứ nhìn chằm chằm vào tiểu bất điểm và tiểu tổng giám đốc, nếu anh không ở đây, thì khó có thể bảo đảm bọn họ sẽ không ra tay với tiểu bất điểm và tiểu tổng giám đốc, vẫn là tổng giám đốc suy tính chu đáo.”
Lăng Hàn Dạ cũng đồng ý với ý kiến của Long Tư Hạo là mang tiểu Nghiên Nghiên và tiểu Long Dập theo đến nước Pháp, anh ta cau mày nhìn anh nói: “Long thiếu, tôi sẽ đi cùng anh...”
Nói đến đây, anh ta mới nhớ ra là thiếu một người: “Đúng rồi, Long thiếu, gần đây Tô Dịch đang bận rộn việc gì thế? Đã mấy ngày tôi không nhìn thấy cậu ta rồi, hôm nay đi tìm Knox, cậu ta lại không có ở đây, cũng quá không nghĩa khí rồi.”
Lạc Thụy nhún vai: “Ai biết được gần đây anh ta đang bận rộn việc gì, tôi cũng không thấy người đâu cả.”
Bởi vì Lăng Hàn Dạ nhắc tới Tô Dịch mà ánh mắt của Long Tư Hạo dần trở nên thâm thúy, biểu tình sâu không lường được.
Anh nhìn về phía Lăng Hàn Dạ: “Nghiên Nghiên và Allen cần người chăm sóc, cậu bảo em gái cậu đi cùng đi.”
“Bảo cô ấy đi cùng? Không nên đâu.” Lạc Thụy vừa nghe thấy Lăng Dinah, vẻ mặt đã hơi không được tự nhiên, gần đây anh ta tự dưng không hiểu tại sao mà mình luôn nghĩ đến Lăng Dinah.
Đăc biệt là dáng vẻ của cô ấy trong cái đêm anh ta nhìn thấy cô ấy ăn mặc rất ‘mát mẻ’ kia, hình ảnh đó cứ luôn quanh quẩn ở trong đầu anh ta.
Có lúc, chỉ vừa nghĩ đến là anh ta đã chảy máu mũi, anh ta thật sự sắp bị Lăng Dinah hành hạ đến phát điên rồi.
Lăng Hàn Dạ thấy Lạc Thụy vừa nghe đến tên em gái của mình, vẻ mặt đã bắt đầu trở nên quái dị, anh ta híp mắt nhìn Lạc Thụy: “Lạc Thụy, sao vậy? Dinah đi theo cũng có ăn thịt cậu đâu mà cậu phải sợ? Gần đây cậu và Dinah làm sao vậy? Bây giờ cứ thấy tôi là Dinah lai hỏi cậu là người thế nào?”
Lạc Thụy nghe thấy Lăng Hàn Dạ nói Lăng Dinah hỏi đến mình, trong lòng anh ta lại sinh ra cảm giác vui mừng: “Cô ấy thật sự hỏi tôi?”
Long Tư Hạo thấy hai người Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy cứ mải nhắc tới Lang Dinah mà coi quên mất chuyện đang phát sinh, anh rất muốn hung hãn đá cho hai người mỗi người một cước.
Ánh mắt lạnh thấu xương của anh bắn về phía Lạc Thụy, anh trầm giọng nói: “Còn không chuẩn bị đi nước Pháp?”
Lạc Thụy nghe thấy giọng nói của anh ẩn chứa lửa giận, anh ta mới đưa mắt nhìn về phía Long Tư Hạo: “Dạ, tổng giám đốc, tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị.”