Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ba người kia đều bị bắn trúng cổ tay, súng trong tay rơi xuống đất, tay trái nắm lấy cổ tay phải đang chảy máu bị thương, đầy mặt thống khổ.
Knox và mười vệ sỹ kia đều không ngờ rằng Long Tư Hạo lại đột ngột nổ súng, vì vậy lúc Long Tư Hạo đột nhiên nổ súng, không chỉ bắn chính xác, mà tốc độ cũng nhanh, mười vệ sỹ kia đều không kịp phản ứng.
Đợi đến lúc bảy người còn lại kịp phản ứng chuẩn bị lấy súng ra, bọn họ lại nghe thấy mấy tiếng súng “Đoàng đoàng đoàng” vang lên, lại thêm ba người nữa chưa kịp động tay vào cò súng, cổ tay đã bị bắn trúng.
Mà người vừa mới bắn trúng ba người đó là Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy, hai người đồng thời nổ súng, ngay cả súng lên ba người kia cũng chưa kịp lên đã bị bắn trúng.
Knox thấy ba người Long Tư Hạo, Lạc Thụy, Lăng Hàn Dạ dùng thời gian ngắn nhất bắn rơi súng trong tay mấy vệ sỹ của ông ta kia, ông ta lập tức giơ tay lên tỏ ý bảo mấy người còn dư lại dừng nổ súng.
Có hai người không dừng hành động lại, bắn ra hai phát súng, Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy thấy vậy, đồng thời né người tránh đạn.
Knox thấy hai người bọn họ tránh được đạn, vỗ tay nói: “ Được rồi, rất tốt, không hổ là người bên cạnh Glen, người người đều thân thủ bất phàm.”
Long Tư Hạo lười nói nhảm với Knox nữa, anh nguy hiểm nheo mắt lại, ánh mắt lãnh lệ kinh người: “Hiểu hiểu ở đâu?”
Knox đứng lên, mang ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Long Tư Hạo, rất rộng rãi nói: “Các cậu có thể tùy tiện lục soát.”
Long Tư Hạo vừa nghe thấy ông ta nói như vậy, anh đột nhiên hiểu ra là cái gì, ánh mắt của anh lạnh như băng vậy: “Ông đang kéo dài thời gian, Hiểu Hiểu không ở nơi này.”
Lạc Thụy nghe thấy lời này của anh, anh ta hơi không hiểu gì nhìn anh: “Tổng giám đốc, tại sao anh lại đột nhiên cho rằng Tổng giám đốc phu nhân không ở nơi này?”
Knox nhìn Long Tư Hạo rồi mỉm cười với anh: “Glen, quả nhiên là tôi không nhìn lầm người, cậu còn thông minh hơn so với tưởng tượng của tôi, đúng, tôi đang kéo dài thời gian, vị Lê tiểu thư kia đã bị tôi đưa đến nước Pháp rồi.”
“Cái gì?” Lạc Thụy kinh ngạc trợn to hai mắt: “Ông đưa Tổng giám đốc phu nhân của chúng tôi đến nước Pháp? Chuyện phát sinh lúc nào?”
“Ha a...” Knox cười âm lãnh: “Trước khi các cậu tới, tôi đã cho người đưa cô ta đến nước Pháp rồi...”
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Long Tư Hạo: “Glen, tôi sẽ ở nước Pháp chờ cậu, nếu như cậu muốn gặp vị Lê tiểu thư kia, thì hãy tới nước Pháp cử hành hôn lễ với Sophie.”
Lạc Thụy nghe thấy Knox nói như vậy, vẻ mặt của anh ta dần ngưng trọng lại, anh ta nhìn về phía Long Tư Hạo: “Tổng giám đốc, anh định làm gì?”
“Glen, cậu là người thông minh, hẳn là cậu nên biết phải làm thế nào.” Knox nói với Long Tư Hạo xong, rồi nhìn về phía hai vệ sỹ sau lưng ông ta, phân phó: “Chuẩn bị trở về nước Pháp.”
Dứt lời, ông ta liền xoay người đi vào phòng khách, cũng gọi điện thoại cho Thẩm Thi Vi, bảo bà lập tức chuẩn bị trở về nước Pháp.
Lúc Thẩm Thi Vi nhận được điện thoại thì bà đang ở trong bệnh viện, tiểu Nghiên Nghiên đã tỉnh lại, bác sỹ chẩn đoán chính xác, bé không có bất cứ vấn đề đáng ngại nào.
Knox chỉ nói ở trong điện thoại bảo bà chuẩn bị trở về nước Pháp, nhưng lại không nói rõ nguyên nhân.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Knox xong, bà lại gọi cho Long Tư Hạo.
Sau khi Long Tư Hạo nhận được điện thoại của Thẩm Thi Vi, anh liền trực tiếp đi đến bệnh viện cùng với Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ, đến phòng bệnh của tiểu Nghiên Nghiên.
“Daddy, cha vẫn chưa tìm được mummy sao?” tiểu Nghiên Nghiên đã không sao thấy Long Tư Hạo vừa bước vào phòng bệnh, bé nhìn anh hỏi.
Long Tư Hạo rảo bước đi tới trước mặt tiểu Nghiên Nghiên, anh lo lắng nhìn bé: “Nghiên Nghiên, con có còn cảm thấy khó chịu ở chỗ nào hay không?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn cha bé rồi lắc đầu, hốc mắt nhỏ hồng hồng: “Daddy, có phải mummy bị người xấu bắt đi hay không?”
Lạc Thụy cau mày nhìn về phía bé: “Tiểu bất điểm, cháu nói đúng, mẹ cháu bị người xấu bắt...”
Nói đến một nửa, Lạc Thụy ý thức được Thẩm Thi Vi đang ở đây, anh ta nói xấu chồng bà ở ngay trước mặt bà thì không tốt lắm, nên lập tức ngậm miệng lại.
Thẩm Thi Vi vốn đang rất lo lắng cho Lê Hiểu Mạn, thấy Lạc Thụy nói đến một nửa lại thôi, bà nhìn về phía anh ta lo lắng hỏi: “Lạc Thụy, Hiểu Hiểu làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Thụy nhìn về phía Long Tư Hạo, anh hơi do dự, rồi mới nhìn Thẩm Thi Vi, nói thật: “Phu nhân, thật không dám giấu giếm, Tổng giám đốc phu nhân bị chồng của phu nhân là tiên sinh Knox bắt đi, ông ta nói đã đưa Tổng giám đốc phu nhân đến nước Pháp rồi, ông ta còn uy hiếp tổng giám đốc, nếu như tổng giám đốc không đến nước Pháp kết hôn với Sophie, ông ta sẽ để cho tổng giám đốc vĩnh viễn không được gặp lại Tổng giám đốc phu nhân.”
Nghe vậy, Thẩm Thi Vi vô cùng kinh ngạc: “Hiểu Hiểu bị Knox bắt đi? Ông ta thật sự nói như vậy?”
Lăng Hàn Dạ đi về phía trước hai bước, anh ta nhìn về phía Thẩm Thi Vi: “Phu nhân không tin thì có thể trở về hỏi lại.”
Thẩm Thi Vi thấy vẻ mặt của Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy đều nghiêm túc không giống như là đang nói láo, bà hơi khép đôi mắt thủy nhuận lại, đè nén lửa giận trong mắt xuống, nhìn về phía Long Tư Hạo: “Tư Hạo, bây giờ dì sẽ trở về hỏi rõ Knox rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cháu yên tâm, có dì ở đây, dì sẽ không để cho bất kỳ ai làm tổn thương Hiểu Hiểu đâu, ngay cả Knox cũng không được.”