Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Sophie...”
Trầm Thi Vi thấy vậy thì hoảng hốt lập tức đuổi theo.
Lạc Thụy cũng đuổi theo ngay sau đó.
“A.... Tôi muốn bọn họ... Tôi muốn giết bọn họ...”
Hai mặt Sophie đỏ hồng, trong mặt tràn ngập hận ý, quơ quơ hai tay, vừa chạy vừa hô muốn giết bọn họ.
Cô như "kẻ điên" chạy bên ngoài hành lang bệnh viện thu hút sự chú ý của bệnh nhân và người nhà bệnh nhân khác, mọi người đều tò mò nhìn cô.
Sophie cứ điên cuồng chạy trên hành lang, thấy phía trước có một bệnh nhân nam, cô hộ lớn muốn giết người, sau đó lao lên muốn bóp cổ người kia.
“Cầm thú, mày phá hủy tao, tao muốn giết mày, muốn giết mày...”
Hai mắt cô lộ ra vẻ tàn nhẫn, hai tay hung hăng bóp chặt cổ người đàn ông kia.
“Sophie...”
Trầm Thi Vi thấy vậy thì lập tức chạy tới giữ tay Sophie, đau lòng nhìn cô, lo lắng và kinh hãi nói: “Sophie, con mau bỏ tay ra, mau buông ta đi!”
Bệnh nhân nam vốn đang đi bộ trên hành lang, đột nhiên bị bóp cổ nên không kịp phản ứng.
Người nhà bệnh nhân nam thấy vậy thì cũng lao tới cứu.
Sau đó là Lạc Thụy đưa bác sỹ và y tá tới cùng nhau cưỡng chế đưa Sophie về phòng bệnh.
Cô còn đang giãy dụa hô to muốn giết người thì bị tiêm thuốc thần nên dần dịu lại rồi hôn mê.
Trầm Thi Vi nhìn Sophie như phát điên thì đau lòng cực độ, con gái bà bị mất đi trong sạch như nên điên cuồng như vậy, Trầm Thi Vi bà nhất định sẽ không bỏ qua cho người kia.
Bà lại gần giường bệnh của Sophie, khẽ vuốt tóc cô, rồi nhìn bác sỹ nhíu mày hỏi: “Bác sỹ, tình hình của con gái tôi thế nào rồi?”
Bác sỹ nghiêm trọng nhìn Trầm Thi Vi: “Bệnh nhân không chỉ bị thương tổn về mặt thân thể, mà về mặt tinh thần còn nặng nề hơn, đến nỗi bây giờ bị mất khống chế, e là bà phải mang cô ấy đi tới gặp bác sỹ tâm lý một chuyến.”
Bác sỹ nói xong thì ra khỏi phòng bệnh.
Lạc Thụy đứng bên ngoài nghe được lời Lạc Thụy thì nhíu mày sau đó gọi cho Lê Hiểu Mạn.
“Phu nhân tổng giám đốc, lần này Sophie chịu đả kích quá lớn, giống như Hạ Lâm lúc đầu, tinh thần không ổn định.”
Lê Hiểu Mạn nghe vậy thì lập tức hỏi: “Giờ mọi người đang ở đâu?”
“Phu nhân muốn tới bệnh viện sao?”
“Ừm.”
Lạc Thụy nói cho cô địa chỉ xong liền cúp máy.
Anh không đi vào phòng bệnh mà chỉ luôn chờ ở bên ngoài.
Sau khi y tá rời đi, Trầm Thi Vi ngồi xuống trước giường bệnh, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, hai mắt đẫm lệ đau lòng nhìn cô.
“Sophie, mẹ sẽ không bỏ qua cho người đã làm con tổn thương. Mẹ nhất định sẽ làm cho người đó phải chịu sự trừng phạt. Con gái đáng thương của mẹ, xảy ra chuyện nhưu vậy, mẹ biết con không chịu được, con yên tâm, mẹ sẽ không coi thường con, có thể còn yêu thương con nhiều hơn so với trước kia. Sophie, con nhất định phải tỉnh lại đi.”
Trầm Thi Vi càng nói càng đau lòng khổ sở, che miệng thấp giọng khóc.
Tại sao hai con gái của bà lại luôn phải chịu nhiều đắng cay như vậy, tại sao?
Lạc Thụy ở cửa phòng bệnh nhìn Trầm Thi Vi thấp giọng khóc, trong lòng không khỏi xúc động.
Anh từng ở gia tộc Knox một thời gian. Trong ấn tượng của anh, Trầm Thi Vi là một người không thích cười nói, là một người phụ nữ cao quý bất phàm.
Trên người bà luôn mang theo uy nghiêm của nữ chủ nhân gia tộc Knox nên làm người ta không tránh khỏi sợ hãi với bà.
Giờ phút này, ba buông bỏ vẻ bề ngoài cao quý, hoàn toàn chỉ là một người mẹ yêu thương con gái, vì con mà đau lòng mà thôi.
Anh vẫn cho rằng bà nghiêm nghị lạnh lùng, thật không ngờ rằng cũng sẽ có lúc đau lòng vì con gái như vậy.
Anh vẫn đứn ở cửa phòng bệnh, mà Lê Hiểu Mạn sau khi ngắt điện thoại thì đi thay quần áo.
Long Tư Hạo từ thư phòng đi vào thấy cô đang thay quần áo thì tiến tới, cầm quần áo của cô hỏi: “Em ra ngoài sao?”
Lê Hiểu Mạn lấy lại quần áo trên tay anh, vừa mặc vừa gật đầu nói: “Ừm.”
Long Tư Hạo nheo đôi mắt đen mị hoặc của mình hỏi: “Đi đâu?”
“Đi...” Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn Long Tư Hạo, sau đó rũ mắt nói: “Tới bệnh viện.”
Vừa nghe thấy cô nói muốn tới bệnh viện, Long Tư Hạo đã biết cô định làm cái gì.
Anh kéo cánh tay mảnh khảnh của cô, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: “Không được đi, cô ta không đáng để em đi gặp.”
Lê Hiểu Mạn hơi làm nũng nói: “Tư Hạo, cho dù thế nào em cũng phải đi một chuyến. Cô ấy là gián tiếp vì em nên mới... Nếu em không đi thì lương tâm sẽ bất an vô cùng, em chỉ đi một chút rồi về liền.”
Long Tư Hạo thấy cô kiên trì muốn đi như vậy thì không ngăn cô nữa, cho dù Hiểu Hiểu có thay đổi nhưng phần thiện lương này của cô sẽ vĩnh viễn không đổi.
Không lay chuyển được cô, nên anh chỉ có thể đáp ứng cô.
Anh bất đắc dĩ nói: “Được, em muốn đi thì anh đi cùng em.”
Thấy anh đồng ý, Lê Hiểu Mạn cười ôm anh: “Tư Hạo, anh lúc nào cũng tốt với em.”
Long Tư Hạo cúi đầu, búng nhẹ lên trán cô: “Em ấy, lúc nào cũng lương thiện như thế.”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, cười nhìn anh: “Vậy chồng thích không?”
Long Tư Hạo lắc đầu: “Không thích.”
Nghe được đáp án này, Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu giả bộ khóc nói: “Chồng thật sự không thích sao?”
Long Tư Hạo gật đầu: “Thật sự không thích.”
Lê Hiểu Mạn khẽ cắn môi dưới, ủy khuất nhìn anh chằm chằm: “Tại sao không thích?”
Long Tư Hạo nhướng mày: “Không thích thì không thích thôi, không vì cái gì cả.”
Lê Hiểu Mạn trừng mắt nhìn anh, không để ý đến anh nữa, anh chỉ thích nói giỡn với cô, lời này của anh không phải lời thật lòng.
Cô sửa lại trang phục rồi ra khỏi phòng, Long Tư Hạo ra ngay sau đó.
Tiểu Nghiên Nghiên thấy hai người bộ dạng giống như muốn đi ra ngoài thì tiến tới một tay kéo tay Lê Hiểu Mạn, một tay giữ tay Long Tư Hạo, giọng nói non nớt: “Cha, mẹ, hai người đi đâu vậy? Con cũng muốn đi, hai người đừng bỏ con lại.”
Vì Tiểu Nghiên Nghiên kiên trì muốn đi theo, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo không thể làm gì khác hơn là dẫn cô bé theo.
Đến bệnh viện, Sophie còn chưa tỉnh lại, mà Trầm Thi Vi đang ngồi trước giường bệnh thấy họ tới thì kinh ngạc.
“Hiểu Hiểu, Tư Hạo, sao các con lại tới đây?”