Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh vừa nói vừa giỡn, khiến cho tâm tình Lê Hiểu Mạn đã tốt hơn nhiều, vẻ mặt anh mang theo ý trách móc, nhưng trong mắt vẫn là yêu chiều như vậy, cô cảm giác như trái tim đang tan chảy.
“Tư Hạo, anh thật tốt.”
Cô vừa nói vừa hôn anh, nhìn anh thật sâu: “Giờ cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, anh đến xem cô ấy xem thế nào. Lotter nói cô ấy đang ở bệnh viện.
“Xem cô ta?” Long Tư Hạo nheo mắt: “Hiểu Hiểu, em bảo chồng em đi nhìn người phụ nữ khác, em cũng thật rộng lượng quá.”
Lê Hiểu Mạn không dám đối diện ánh mắt anh, chỉ cúi đầu: “Tư Hạo, chẳng lẽ dù chỉ một chút cảm thông hay yêu quý đối với cô ấy anh cũng không có sao?”
Long Tư Hạo đã nói với cô chuyện phát sinh mười năm ở Marseilles, cô biết Long Tư Hạo ở gia tộc Knox đợi mười năm, mà Sophie là con gái gia tộc Knox, bọn họ coi như sống với nhau mười năm, cho dù anh không thương cô, nhưng ít nhất cũng phải có chút tình cảm với cô.
Sophie giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, anh hẳn là phải có chút đồng cảm hay gì đó với cô ấy chứ.
Long Tư Hạo khẽ vuốt tóc mai của cô: “Vợ cảm thấy anh đau lòng cho cô ấy sao?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh: “Tư Hạo, anh và cô ấy quen biết mười năm, sống cùng nhau mười năm, cho dù anh không yêu cô ấy, nhưng cũng có chút tình cảm anh em, giờ cô ấy xảy ra chuyện, anh...”
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo cắt ngang, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Anh không thương hại cô ta, mọi việc cô ta làm đều nhắm vào em, anh sẽ không vì cô ta mà vui, buồn hay đau lòng.”
“Dù chỉ một chút tình cảm anh em với cô ấy anh cũng không có sao?”
“Hiểu Hiểu, tình cảm anh em của anh đối với cô ấy đã sớm biến mất theo mỗi lần cô ta làm em tổn thương rồi, anh chỉ thật lòng yêu thương với em. Người làm người anh yêu thương bị tổn thương, anh chỉ muốn cho bọn họ xuống địa ngục hết.”
“Tư Hạo...”
Lời của anh lại làm cô cảm động, cô nhìn anh thật lâu, đáy mắt lại tràn ngập nước mắt.
Anh luôn đặt cô ở vị trí thứ nhất, thật lòng đối với cô, giải quyết mọi chuyện cho cô, người làm cô tổn thương anh đều cho họ xuống địa ngục.
Anh yêu cô như vậy, phần tình cảm này làm cho cô rất cảm động, cũng rất hạnh phúc.
Cô ôm lấy anh thật chặt, trong lòng cảm động không thôi, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.
Anh luôn có thể dễ dàng khiến cô cảm động muốn khóc.
“Tư Hạo, cảm ơn anh đã yêu em, quan tâm em như vậy, em sợ đời sau quên không uống canh Mạnh Bà.”
Long Tư Hạo nhìn cô không hiểu hỏi: “Vợ, tại sao vợ lại sợ quên không uống canh Mạnh Bà?”
Người ta là sợ uống canh Mạnh Bà sẽ quên nhau đi, vợ anh lại sợ quên chưa uống.
Lê Hiểu Mạn chạm lên gương mặt tuấn mỹ của anh: “Nhỡ em quên uống canh Mạnh Bà, mà chồng lại uống rất nhiều, chẳng những quên em đi còn yêu cả người khác nữa, vậy thì em biết phải làm sao bây giờ?”
“Cô gái ngốc.” Long Tư Hạo cúi đầu hôn lên môi cô: “Cho dù anh uống nhiều hơn nữa cũng sẽ không quên vợ đâu, càng sẽ không đi yêu người khác.”
Lê Hiểu Mạn cười, nhưng nghĩ đến Sophie, cô liền chau mày: “Vậy anh không định tới nhìn.. A...”
Long Tư Hạo cúi đầu chiếm lấy môi cô.
Hôn cô một hồi anh mới rời khỏi môi cô, ánh mắt thâm trầm: “Hiểu Hiểu, đừng nhắc đến cô ấy nữa.”
Mặc dù anh từng coi Sophie như em ruột, nhưng cô ấy đã làm quá nhiều chuyện tổn thương đến Hiểu Hiểu, anh không thể đồng cảm với cô ta được nữa.
Cô ta hoàn toàn là gieo gió gặt bão.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo không thích mình nhắc tới Sophie thì khẽ mím môi, rũ mắt tạm thời không đề cập tới chuyện này nữa.
Bệnh viện.
Trầm Thi Vi nhận được điện thoại của Lạc Thụy xong liền lập tức đi tới bệnh viện nơi Sophie đang nằm.
Mà lúc này Lạc Thụy đang trông ở ngoài phòng bệnh.
Thấy Trầm Thi Vi tới, anh lịch sự chào hỏi: “Phu nhân.”
Anh gọi cho Trầm Thi Vi chỉ nói cho bà biết chuyện Sophie đang ở bệnh viện chứ không nói cho bà biết chuyện Sophie bị cưỡng hiếp, vậy nên Trầm Thi Vi cũng không biết Sophie đã xảy ra chuyện gì.
Lúc tới đây, sắc mặt bà không tốt lắm, đi tới chỗ Lạc Thụy, lo lắng hỏi: “Lạc Thụy, Sophie nó thế nào rồi?”
Lạc Thụy gật đầu nhìn trtc: “Phu nhân, Sophie không có việc gì, chỉ là chưa tỉnh lại, tôi nghĩ sẽ tỉnh lại mau thôi, phu nhân không cần lo lắng.”
Trầm Thi Vi nghe Lạc Thụy nói vậy cũng không yên lòng, bà đẩy cửa phòng bệnh đi vào bên cạnh giường Sophie.
Nhìn sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi nứt nẻ như bị cắn chặt, bà cả kinh, cẩn thận nhìn cô một lượt, ánh mặt rơi vào cổ cô, phát hiện trên cổ cô có rất nhiều dấu hôn và vết cắn.
Bà mở lớn hai mắt, vội vén chăn lên, mở nút áo cô, khi thấy trên người cô toàn là dấu hôn và vết máu ứ đọng, trên mặt bà tràn đầy vẻ khiếp sợ và không dám tin.
Hai mắt bà đã ươn ướt, đau lòng nhìn Sophie đang nhắm nghiền đau lòng nói: “Sophie... Sophie, đã xảy ra chuyện gì? Sao con lại bị như thế này?”
Sau đó, bà xoay người đi tới chỗ Lạc Thụy, kích động hỏi: “Lạc Thụy, Sophie sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì? Sophie sao lại trở nên như vậy? Có phải là nó bị..”
Lạc Thụy gật đầu nhìn Trầm Thi Vi: “Đúng vậy.”
Trầm Thi Vi nghe vậy thì lùi lại một bước, ánh mắt bi thương nhìn Sophie, nhẹ vuốt tóc cô, sắc mặt lạnh đi vài phần: “Lạc Thụy, người đó là ai? Là ai đã hại Sophie ra cái dạng này?”
Thấy sắc mặt Trầm Thi Vi lạnh xuống, Lạc Thụy sắc mặt ngưng trọng nói: “Phu nhân, chuyện này nói ra rất dài dòng, tiểu thư Sophie có ngày hôm nay thật ra là từ...”
Anh còn chưa nói xong, Sophie đang nằm đột nhiên hô lớn.
“Đừng.. Đừng chạm vào tôi... Đừng... Cầm thú... Mẹ cứu con..”
Trầm Thi Vi thấy Sophie nhắm mắt mà khóc hô lên, khóc kêu bà cứu cô, bà đau lòng khẽ gọi: “Sophie... Sophie...”
“Đừng... Đừng mà...”
Sophie nhắm mắt không ngừng khóc hô, tâm tình ngày càng kích động, hai tay vung lên không trung, thân thể không ngừng vặn vẹo, giống như đang trong cơn ác mộng.
Vì cử động nên kim tiêm trên tay tự bị rút ra. Trầm Thi Vi thấy vậy thì sắc mặt đại biến, cuống quýt giữ tay cô lại: “Sophie, con sao vậy? Đừng dọa mẹ, Sophie, tỉnh lại đi, tỉnh lại, mẹ đang ở đây, mẹ đang ở đây...”
Sophie đang giãy dụa không ngừng thì nghe được giọng Trầm Thi Vi, lúc này mới từ từ ngừng lại, mở mắt ra.
“Sophie, cuối cùng con cũng tỉnh, làm mẹ sợ chết.” Trầm Thi Vi đau lòng nhìn cô, hốc mắt đã ướt đi vài phần, bà đưa tay lau nước mắt cho cô.
Sophie ngẩng đầu, khóc lóc gọi bà: “Mẹ, con không thấy mẹ... Con... Con muốn giết bọn họ... Con muốn giết bọn họ...”
Lời nói của Sophie không được rõ ràng, chỉ đột nhiên hô lớn, tâm tình cô lại vì vậy mà trở nên kích động.
Cô ngồi dậy, hai mắt đỏ rực, khóc lóc nức nở: “Con muốn giết bọn họ, con muốn giết bọn họ, con muốn giết bọn họ...”
Tâm tình cô ngày càng kích động đau khổ, tựa như muốn nổi điên.
Trầm Thi Vi thấy cô như vậy thì lo lắng nói: “Sophie, con đừng dọa mẹ, bọn họ là ai?”
“Con muốn giết bọn họ... Giết bọn họ...”
Đột nhiên cô nhảy xuống giường, mặt tràn đầy sát khí, điên cuồng chạy ra khỏi phòng bệnh.