Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 741: Giáo huấn Lý Tuyết Hà (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lý Tuyết Hà bỉ đá trúng kêu thảm thiết, thanh âm kinh động thư phòng của Hoắc Nghiệp Hoằng, ông quải trượng đi ra, nhìn thấy Lý Tuyết Hà xoay người che bụng vẻ mặt thống khổ, ông không hỏi bà làm sao, mà nhìn về phía Lê Hiểu Mạn.

“Mạn Mạn, Nghiên Nghiên, thời gian không còn sớm, các cháu đi ngủ, nơi này giao cho ông “

Tiểu Nghiên Nghiên nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng cười ngọt ngào: “Ông cố Hoắc ngủ ngon.”

Dứt lời, cô ngẩng đầu nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mẹ, chúng ta đi ngủ, ngày mai con muốn đi thăm ông nội.”

Lê Hiểu Mạn nhìn thấy tiểu Nghiên Nghiên điểm nhẹ bên dưới, nắm bàn tay nhỏ bé của cô đi về phòng.

Đi chưa được mấy bước, liền thấy Hoắc Vân Hy ở dưới lầu, cô không để ý, lôi tiểu Nghiên Nghiên lướt qua anh.

Hoắc Vân Hy nhìn bóng dáng của Lê Hiểu Mạn, lập tức xoay người đi về phía Lý Tuyết Hà mẹ của anh.

Thấy bà khom người che bụng vẻ mặt thống khổ, anh liền đi tới, kéo mẹ của anh Lý Tuyết Hà, sau đó không nói cái gì, trực tiếp kéo Lý Tuyết Hà đến phòng bà.

Đóng cửa lại, Hoắc Vân Hy liền buông lỏng tay, đôi mắt lạnh như băng nhìn bà.

Khuôn mặt tuấn dật của anh mang theo tức giận, lời nói vô tình: “Nếu lần sau mẹ gây sự với Mạn Mạn, đừng trách con đuổi người ra khỏi Hoắc gia.”

Vẻ mặt thống khổ của Lý Tuyết Hà nghê được lời Hoắc Vân Hy nói, ngẩng đầu hai mắt không tin nhìn anh: “Vân... Vân Hy, con nói cái gì? Con... con vì nó... tiện nhân kia, con muốn đuổi mẹ khỏi Hoắc gia? Con... tại sao con lại nhẫn tâm như vậy? Con... Mẹ là mẹ con mà!”

Lý Tuyết Hà nói xong, uỷ khuất khóc rống lên.

“Con là đứa bất hiếu, mẹ khổ nhọc vất vả.... nuôi con khôn lớn, con lại nói... đuổi mẹ khỏi Hoắc gia? Con là đứa bất hiếu, bất hiếu...”

Bà khóc to, liền đánh lên người Hoắc Vân Hy

Hoắc Vân Hy không trốn tránh để cho bà tùy ý đánh, biểu tình lạnh nhạt, có chút bi thương câu môi nói: “Haha... Mẹ? Người là một người mẹ tốt sao? Cho tới bây giờ người vẫn xem con là một công cụ để cho người ở lại Hoắc gia, người chưa từng quan tâm con thật lòng, ở trong mắt người, chỉ có tiền, có địa vị, người để ý nhất chính là không bị đuổi ra khỏi Hoắc gia, cứ thể làm bà chủ trong nhà giàu, trừ bỏ cái này, người còn có ai?”

Nghe anh nói như vậy, Lý Tuyết Hà càng khóc ủy khuất hơn: “Vân Hy, sao con có thể nói với mẹ như vậy? Mẹ là mẹ con, con là đứa con duy nhất của mẹ, sao mẹ có thể không quan tâm con? Mỗi lần con bị bệnh mẹ đều rất lo lắng, mẹ đều ở đó chăm sóc con.”

Hoắc Vân Hy lạnh lùng nhìn bà: “Mẹ đương nhiên lo lắng, mẹ sợ con chết, mẹ vì địa vị ở Hoắc gia, nếu không phải chăm sóc con, mà chính là mẹ đang củng cố địa vị của mẹ.”

“Vân Hy....” Hai mắt Lý Tuyết Hà tràn ngập tức giận nhìn Hoắc Vân Hy: “Lời này là ai dậy con nói? Có phải là Lê Hiểu Mạn hay không? Có phải cô ta nói cái gì với con để phá hoại tình cảm mẫu tử của chúng ta? Mẹ bóp chết cô ta.”

Dứt lời, Lý Tuyết Hà tựa như người điên phóng ra ngoài cửa phòng.

Hoắc Vân Hy ngăn cản bà, thấy bộ dạng hận không thể băm Lê Hiểu Mạn thành trăm mảnh của bà, con ngươi híp lại chặt chẽ: “Con nhắc lại một lần, đừng có đi gây sự với Mạn Mạn, nếu không, đừng trách con không suy nghĩ đến tình mẹ con, vì Mạn Mạn, chuyện gì con cũng làm được.”

“Con...” Lý Tuyết Hà nhìn thấy Hoắc Vân Hy thay đổi như một người khác, trong mắt tràn đầy khiếp sợ không dám tin: “Vân Hy, con... Con thay đổi, con thay đổi, con không phải là đứa con ngoan của mẹ, con không phải là Vân Hy của mẹ, vì người phụ nữ khác, con đối với mẹ như vậy, mẹ không muốn sống... mẹ không muốn sống....”

Lý Tuyết Hà nói xong, vừa khóc vừa đập vỡ hết đồ vật này đến đồ vật khác.

Hoắc Vân Hy thấy thế, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt không một tia động lòng và gợn sóng, trải qua năm năm, anh đã nhìn thấu rất nhiều chuyện, cũng nhìn thấu rất nhiều người.

Anh không để ý đến Lý Tuyết Hà đang điên loạn đập phá đồ, xoay người liền rời khỏi.

Lý Tuyết Hà thấy Hoắc Vân Hy không để ý đến bà, bà ngồi dưới đất, khóc rống lên.

“Không lương tâm, một đám người không lương tâm, Lý Tuyết Hà tôi làm sai cái gì, vì cái gì mà một đám người các người đối xử với tôi như vậy? Tôi không phải dễ ức hiếp? Đứa con bất hiếu, đứa con bất hiếu, mẹ nuôi con khôn lớn như vậy, đứa con bất hiếu....”

....

Trở lại phòng lúc này tiểu Nghiên Nghiên đang gọi điện thoại cho Long Tư Hạo.

“So với lời con vừa mới nói ba đều nhớ kỹ đi? Ngày mai liền so sánh với ba, con cúp máy nga!”

Tiểu Nghiên Nghiên nói xong, đang muốn ngắt máy, Long Tư Hạo liền kêu bé đưa cho Lê Hiểu Mạn.

“Mẹ, ba có muốn nói chuyện với mẹ.”

Tiểu Nghiên Nghiên đưa qua cho Lê Hiểu Mạn, liền lấy Ipad ra chơi.

Lê Hiểu Mạn cầm máy từ trong tay tiểu Nghiên Nghiên, vừa mới đặt bên tay, thanh âm của Long Tư Hạo ở bên kia vang lên.

“Bà xã, có nhớ anh không?”