Nhóm dịch: Thất Liên Hoa. (1)
Dứt lời, cô liền giơ cái túi nhỏ lên, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng có chút đăm chiêu, cô lại tiếp tục nói: “Ông cố Hoắc, ông cố, cháu nghĩ nên đến khấu đầu với ông nội, ông cố Hoắc ông dẫn cháu đi được không?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn tiểu Nghiên Nghiên, thấy cô nhăn mày, cõi lòng tràn đầy chờ mong nhìn ông, ông suy tư, nhìn cô gật đầu đồng ý: “Được, Nghiên Nghiên, ông cố đồng ý với cháu, mang cháu gặp ông nội.”
Thấy ông đáp ứng, cái miệng nhỏ nhắn của tiểu Nghiên Nghiên cười rạn rỡ, cô nghĩ phải đến một hồi võ mồm, không ngờ chỉ cần nói mấy câu liền san bằng.
Cô ngồi xuống ghế, đưa ảnh chụp trả cho Hoắc Nghiệp Hoằng: “Vậy ngày mai ông cố Hoắc đưa cháu và mẹ đi thăm ông nội, cháu đi ngủ, ông nội Hoắc ngủ ngon.”
Dứt lời, cô liền xoay người đi về phía cửa thư phòng.
Sắp đi ra ngoài, cô ngừng lại, xoay người nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng nhe răng cười: “Ông nội Hoắc, ông không được nuốt lời nha! Không thể lừa con nít nga! Bằng không, cháu sẽ giận.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn thấy tiểu Nghiên Nghiên cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: “Được, Nghiên Nghiên yên tâm, ông cố sẽ không lừa cháu, ngày mai ông cố sẽ mang cháu đi.”
“Ân, ông cố Hoắc ngủ ngon.”
Hỏi qua người làm mới biết tiểu Nghiên Nghiên ở trong thư phòng của Hoắc Nghiệp Hoằng lúc này Lê Hiểu Mạn đứng ở bên ngoài thư phòng.
Thấy cô bé đi ra, Lê Hiểu Mạn lập tức tiến lại, dắt tay nhỏ bé của cô, đi lên phía bên cạnh, nhìn cô hỏi: “Đi thư phòng làm cái gì?”
Tiểu Nghiên Nghiên cười thần bí: “Mẹ đoán xem.”
Lê Hiểu Mạn cười đặt lên đầu cô: “Tiểu quỷ linh tinh, mẹ không phải con giun trong bụng con, mẹ không đoán được.”
Vừa lúc Lý Tuyết Hà đi tới trước mặt, tiểu Nghiên Nghiên thấy bà, vẫy bàn tay nhỏ bé, đặc biệt lễ phép gọi: “Liệt hỏa bà bà, bà nội”
Vừa nghe đến câu” Liệt hỏa bà bà, bà nội”, Lý Tuyết Hà liền đi lại dậy bảo tiểu Nghiên Nghiên.
Vẻ mặt bà tức giận nhìn Lê Hiểu Mạn, cánh tay chỉ vào tiểu Nghiên Nghiên, ngữ khí khinh thường: “Lê Hiểu Mạn, đây là con gái cô, chắc chắn không có giáo dục, xin lỗi cho tôi”
Thần sắc Lê Hiểu Mạn hờ hững nhìn thấy bộ dạng đằng đằng sát khí của Lý Tuyết Hà, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng: “Hoắc phu nhân, người há mồm ngậm miệng cũng không có giáo dục, người có giáo dục không? Nếu người có giáo dục, sẽ không nhằm vào một đứa trẻ, tuổi của người hơn nhiều so với đứa trẻ bốn tuổi, Hoắc phu nhân ý tứ thật tốt.”
“Cô...” Lý Tuyết Hà thấy cô nói chuyện hoàn toàn không chừa mặt mũi cho bà, bà tức giận nhìn cô, “Lê Hiểu Mạn, cô lại dám nói chuyện với tôi như vậy? Cô đừng quên, tôi từng là mẹ chồng cô.”
Lê Hiểu Mạn cười tao nhã: “Bà cũng nói là đã từng, người đáng để tôn trọng thì tôi sẽ tôn trọng, về phần bà, ngay cả tôi bà cũng giở trò cũng không rõ ràng, tại sao tôi phải tôn trọng bà?”
“Cô...cô....” Lý Tuyết Hà tức giận trừng lớn hai mắt, thở hổn hển: “Cô... Lê Hiểu Mạn, cô nói đùa giỡn cái gì? Cô đã bị Hoắc gia đuổi ra khỏi nhà, cô còn mang theo nghiệt chủng trở về để làm gì?”
Nếu Lý Tuyết Hà mắng Lê Hiểu Mạn, Lê Hiểu Mạn có thể chịu đựng, bởi cô sẽ không so đo với một bà điên, mhưng nếu Lý Tuyết Hà mắng con gái bảo bối Nghiên Nghiên của cô, cô sẽ không khách khí.
Ánh mắt cô sắc lạnh, buông Nghiên Nghiên ra đi đến trước người Lý Tuyết Hà, một tay nắm Lý Tuyết Hà, tay cô dùng sức tát lên mặt Lý Tuyết Hà mổt cái.
“Ba....”
Lê Hiểu Mạn dùng sức không nhỏ, chính mình tát lệch một cái lên mặt Lý Tuyết Hà
“Lê Hiểu Mạn, cô dám đánh tôi? Tôi đánh chết cô đồ tiện nhân.”
Lý Tuyết Hà như một người đàn bà chanh chua trừng mắt nhìn Lê Hiểu Mạn rống to, liền đánh về phía Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn thấy bà bổ nhào tới, lập tức nghiêng người tránh đi.
Không đánh trúng Lê Hiểu Mạn Lý Tuyết Hà tức giận hai mắt đỏ lên, xoay người đánh tiếp về phía cô, Lê Hiểu Mạn liền nhấc chân, đá trúng bụng Lý Tuyết Hà.
Cô đã từng học võ phòng thân, đối phó phụ nữ như Lý Tuyết Hà là dư.
“A....”
Bị đá trúng bụng thần sắc Lý Tuyết Hà đau đớn, khom lưng hai tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
“Cô...” bà chỉ tay vào Lê Hiểu Mạn, đau đến mức không thốt ra được.
Còn Lê Hiểu Mạn chỉ hờ hững nhìn bà, ánh mắt giống như kết băng tàn ác và lạnh lẽo: “Bà mắng tôi, tôi có thể chịu đựng nhưng nếu bà dám mắng con gái tôi, tôi liều mạng với bà”
Tiểu Nghiên Nghiên nghe thấy lời của Lê Hiểu Mạn nói, con ngươi trong đôi mắt loé lên một tia xúc động, mẹ của cô đối với cô rất tốt, cô rất cảm động.
Lý Tuyết Hà bị Lê Hiểu Mạn đá một cước không đứng thẳng nổi một màn này khiến cho người làm chú ý.
Nhưng các cô chỉ đứng vây xem, không có một người phụ nữ tiến lên đỡ Lý Tuyết Hà, nếu hỏi nguyên nhân, đó là do Lý Tuyết Ha thường quở trách người làm.
Những nữ người làm trong Hoắc gia không ai xem Lý Tuyết Hà thuận mắt, thấy bà bị Lê Hiểu Mạn giáo huấn, trong lòng mỗi người điều khen ngợi, chỉ kém vỗ tay trầm trồ khen ngợi.