Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đột nhiên, cô ngẩng đầu, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Long Tư Hạo, tựa như khóc lại tựa như cười: “Ha hả... anh không thương em... ha ha... anh không thương em.... như thế nào anh lại không thương em? Anh không thương em thì vì cái gì đối tốt với em như vậy? Vì cái gì?”
Long Tư Hạo không dám nhìn bộ dạng bi thống của cô, anh sợ sẽ mềm lòng.
Anh xoay người lần nữa, con ngươi hẹp dài tràn đầy thống khổ và nước mắt, ngữ khí nhẹ như lông mao: “Anh chỉ vì đứa bé, em không hoài nghi tại sao trong khoảng thời gian này anh vì cái gì không cho em gọi điện không cho nhắn tin cũng không trở về gặp em sao? Em bị phản bội một lần rồi tại sao lại không cảnh giác? Em không hoài nghi anh ngoại trừ em ra còn có người phụ nữ khác sao?”
Hai mắt Lê Hiểu Mạn đẫm lệ, cô bi thống: “Anh có ý gì?”
“Anh phản bội em!”
Năm chữ ngắn gọn khiến cho Lê Hiểu Mạn như từ thiên đường ngã xuống địa ngục.
Cô đau lòng không thôi, hai tròng mắt sưng đỏ ánh mắt sắc lạnh nhìn anh, la lớn: “Em không tin!”
Cô không tin anh phản bội cô, cô không tin.
Anh yêu cô như vậy, như thế nào lại phản bội cô, anh nhất định lừa cô, nhất định.
“Tin hay không tùy em!” Ngữ khí Long Tư Hạo vẫn nhẹ như cũ.
Dứt lời, yết hầu anh lại ngứa, đầu có chút choáng, anh cố gắng gượng lại, mạnh mẽ chống lại không cho chính anh ngã xuống trước mặt Lê Hiểu Mạn.
Một tay anh lập tức nắm chặt để trên khoé môi anh, không cho anh ho ra tiếng.
“Em hận anh, vĩnh viễn cũng không tha thứ cho anh, anh là một tên cặn bã, anh là một tên hỗn đản, anh không đáng để cho em ghi tạc trong lòng, anh thực xin lỗi em, anh không nên trêu trọc em, anh chỉ có thể nói với em lời xin lỗi, em bảo trọng.”
Dứt lời, anh liền sải bước rời đi, anh sợ giây tiếp theo anh sẽ ngã gục.
Lê Hiểu Mạn thấy anh đi gấp, khóc to gọi anh: “Tư Hạo....”
Nghe tiếng, toàn thân Long Tư Hạo chấn động, ngừng lại, thiếu chút nữa gục xuống bàn tay trắng nõn của anh liền chống đỡ lên cửa.
Lông mày anh tuấn của anh nhíu lại, tầm mắt bắt đầu có chút mơ hồ, mũi anh lại chảy ra một dòng đỏ tươi
Anh cố chấp chống lại, tận lực làm giọng điệu anh trở nên bình thường
“Còn chuyện gì?”
Hai tròng mắt Lê Hiểu Mạn sưng đỏ tràn đầy nước mắt bi thương không thôi nhìn anh, ngữ khí mang tiếng khóc nức nỡ, thanh âm khàn khàn vì khóc hô to: “Tư Hạo, anh đã nói, vĩnh viễn sẽ không bỏ em, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ em, anh đã nói chúng ta cùng chết cùng sống, anh đã nói muốn chăm sóc em một đời, muốn em làm vợ anh một đời, anh đã nói đối với em sẽ không thay đổi, anh nói có thể chờ em, vô luận bao lâu, anh nói anh sợ nhất là không cùng em sống cả đời liền rời bỏ anh, anh nói cho dù toàn bộ thấ giới phản bội em, anh cũng sẽ không phản bội em, lại càng không cho cơ hội rời em.... chỉ là hiện tại, anh phải rời bỏ em sao?”
Giờ phút này Lê Hiểu Mạn khóc đến không thành tiếng, cho dù trước kia Long Tư Hạo nói rất thương cô, lòng của cô bây giờ đã lạnh, thậm chí hết sức tuyệt vọng.
Chính là khi nhìn thấy anh rời đi, cô liền luống cuống, đau lòng, thương tâm, không muốn.
Nghĩ đến sau này không có anh, cô liền bi thống không thôi.
Lòng của cô như bị loại đau khổ này lấy đi, thân thể của anh đập một tiếng động lớn, khiến cô đau khổ.
Nếu anh thật sự rời bỏ cô, trong thế giới của cô chỉ còn lại vô tận vô tận đau khổ bi ai và thương tâm.
Thế giới không có anh, cô phải sống như thế nào?
Cô quá cứng cỏi, cô quá kiên cường, đối mặt với tình yêu, đều tan biến tất cả.
Tự tôn cái gì, tôn nghiêm, cô từ bỏ, cô chỉ cần người đàn ông này ở lại.
Chỉ cần anh còn muốn ở lại trong thế giới của cô, cho dù lại thống khổ, cũng hóa thành ngọt.
Cô biết cô thực rất vô dụng, nước mắt cô rơi như mưa, ngữ khí mang tiếng khóc nức nỡ, thanh âm khàn khàn: “Tư Hạo.... anh có thể trách em, có thể hận em, muốn cho em chuộc tội đều được, chỉ anh không rời bỏ em.”
Nghe được lời cô nói, Long Tư Hạo đau lòng không dứt, kuốn xoay người lại ôm lấy cô, nói cho cô biết, anh không muốn rời đi.
Nhưng những ngày còn lại của anh không nhiều, chung quy anh muốn rời khỏi cô, anh không chăn sóc cô được cả đời.
Anh nhắm đôi mắt đỏ sậm lại, đau lòng không thôi khống chế không cho nước mắt chảy xuống, anh lau khuôn mặt ẩm ướt.
Lòng, anh đau sắp thở không thông.
“Quên anh đi, những lời này, đó, đều là lừa gạt em, bảo trọng”
Dứt lời, anh kéo cánh cửa phòng bệnh, sải bước rời đi.
“Tư Hạo...” Thấy anh rời đi, Lê Hiểu Mạn lập tức bật dậy người xuống đất đứng lên liền chảy ra khỏi cửa phòng, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng của Long Tư Hạo đang khuất xa.
Bên ngoài phòng bệnh canh giữ là Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, Hoắc Vân Hy, Hoắc Nghiệp Hoằng thành cô nước mắt giàn giụa, muốn hỏi cô làm sao, cô liền liều mạng không ngại đau, vội vàng đuổi theo Long Tư Hạo.
Chỉ là thân thể của cô suy yếu, lại khóc lâu như vậy, không đuổi kịp Long Tư Hạo, liền té xỉu dưới đất.
“Mạn Mạn....”
“Mạn Mạn...”