Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo thấy cô không nó, chỉ lạnh lùng nhìn cô: “Sao vậy? Không nghĩ ra dây chuyền ở đâu sao? Có cần tôi nhắc cho cô nhớ không?”
Anh ngừng lại, thả cô ra, ánh mắt đạm nhạt nhìn cô, giọng nói trầm thấp không chút cảm xúc: “Không còn con, quan hệ của chúng ta cũng kết thúc, từ nay về sau tôi không ép cô bên cạnh mình nữa, Lê Hiểu Mạn, cô tự do rồi.”
Dứt lời, anh xoay người qua, nước mắt đau lòng không kiềm chế được mà rơi xuống.
Anh nắm chặt tay, xoay người sang chỗ khác tránh kích động.
Lời vừa rồi, anh đã phải hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra được, anh không thể thất bại trong gang tấc, không thể mềm lòng được.
Nó ra những lời làm cô tổn thương, so với cô anh còn càng đau lòng hơn.
Anh biết mình khốn kiếp, anh không phải là người, lúc con mất, anh vốn nên an ủi cô, yêu thương cô, nhưng anh lại nói ra những lời làm cô tổn thương như vậy.
Nếu anh có thể sống lâu hơn, nếu không anh không đổ bệnh, nếu như anh có thể theo cô cả đời, anh nhất định sẽ không buông tha cho cô, cho dù chỉ nói nặng lời với cô một câu thôi anh cũng không nỡ.
Nhưng giờ thì anh chỉ có thể xin lõi cô, chỉ có thể nhẫn tâm mà thôi.
Cô mất đi người mẹ, mất đi đứa con, anh không muốn cô phải mất cả anh nữa.
Cô nhất định sẽ không chịu nổi đả kích này. Vậy nên thay vì để cô phải mất đi người mình yêu quý một lần nữa, anh thà rằng nhẫn tâm làm cô đau lòng lúc này, để cô oán hận mình, thì khi anh rời khỏi thế gian này, cô sẽ không vì anh mà sống không nổi, cũng sẽ không đau lòng quá mức.
Chỉ cần cô có thể sống tốt, đây chính là hạnh phúc lớn nhất của anh, cô phải được sống hạnh phúc.
Lời của Long Tư Hạo tựa như sét đánh ngang tai Lê Hiểu Mạn, cô kinh ngạc, nhìn chằm chằm bóng lưng của Long Tư Hạo.
Anh nói cô tự do? Quan hệ của bọn họ kết thúc rồi?
Cô khóc như mưa, không dám tin lắc đầu, nức nở: “Tư Hạo, anh có ý gì? Anh muốn rời khỏi em? Anh không quan tâm em sao? Chì vì không còn con nữa nên anh không quan tâm em sao? Anh coi em là gì? Anh không yêu em sao?”
Dứt lời, không để ý đến đau đớn trên người, cô nhảy xuống giường, ôm lấy Long Tư Hạo từ phía sau, bi thương nói: “Tư Hạo, không còn con anh biết em đau lòng đến thế nào không? Em biết mình không có sức sinh con, em xin lỗi, là em vô dụng, nhưng anh đừng rời bỏ em có được không? Em không còn mẹ, không còn con gái, em không thể không có anh được nữa.”
Nghe lời cô nói, Long Tư Hạo đau lòng, nước mắt ướt đẫm gương mặt tuấn mỹ, anh siết chặt tay, do dự hồi lâu mới nhẫn tâm đẩy cô ra.
Anh không xoay người nhìn cô, giọng nói lạnh băng: “Lê Hiểu Mạn, tự trọng của cô đâu rồi? Không phải cô luôn rất kiên trì kiêu ngạo đó sao? Lời nói cầu xin như vậy cũng nói ra được...”
Lúc này, anh xoay người qua, hai mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn cô đang khóc: “Thu nước mắt của mình lại đi, bị tổn thương một lần rồi vẫn chưa học đượ cbafi học gì sao? Đừng khóc trước mặt người đàn ông không quý trọng cô, như vậy có đáng không? Đừng tưởng nước mắt có thể làm cho một người đàn ông mềm lòng, làm như vậy chỉ khiến một người đàn ông thêm coi thường cô mà thôi.”
Lê Hiểu Mạn không thể tin chớp mắt nhìn Long Tư Hạo xa lạ trước mặt, trái tim đau đớn, cảm giác như một giây sau sẽ hít thở không thông vậy.
Cô nhìn Long Tư Hạo lạnh lùng không đổi, hồn phách như bị tan đi, tựa như tượng gỗ bị bể tan tành, không nói được lời nào.
Mất con, thái độ của anh thay đổi trong nháy mắt, cô bắt đầu nghi ngờ, liệu rằng anh đã bao giờ thực sự yêu cô?
Anh yêu cô, rốt cuộc thật giả mấy phần?
Một lúc sau, cô cắn chặt đôi môi run rẩy, giọng nói vì khóc lâu mà khàn khàn, đau lòng hỏi: “Long Tư Hạo, rốt cuộc anh có yêu em không?”
“Haha...” Long Tư Hạo cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Có quan trọng không? Tôi yêu cô hay không quan trọng à? Nhưng cô đã muốn biết, vậy thì tôi nói thật, tôi chưa từng yêu cô, tôi luôn đùa giỡn với cô, tôi chỉ coi cô là công cụ sinh con cho mình, cô hại chết con gái tôi, tôi sẽ không tha thứ cho cô, vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.”
Lời vô tình này của anh làm trái tim Lê Hiểu Mạn co rút đau đớn. Chuyện này làm cô không thể tiếp nhận được, cả người như không còn chút sức lực nào, vô lực ngã trên mặt đất.
- --Huyên Huyên có lời muốn nói-----
Mấy chương gần đây có hơi bị tàn bạo haha! Nhóm bảo bối nhất định phải chịu đựng, mặt trời sẽ lên sau cơn bão, cả truyện tàn bạo nhất chỉ ở đây thôi, sau này sẽ không ngược như này nữa, tàn nhẫn bao nhiêu thì ngọt ngạo bấy nhiêu haha! Cố gắng qua được mấy chương này là tốt nhất, nhóm bảo bối đừng vứt bỏ Huyên Huyên nha! Nhân sinh luôn không được như ý nguyện, trải qua những chuyện này thì chuyện tình cảm của Hiểu Hiểu và Long thiếu sẽ càng chắc chắn, sau này nội dung truyện sẽ làm cho mọi người cảm thấy ấm áp lắm đấy.