Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Im lặng một lúc Hoắc Nghiệp Hoằng mới cẩn thận nhìn Lê Hiểu Mạn, sắc mặt so với lúc nãy còn ngưng trọng hơn: “Mạn Mạn, mặc kệ chuyện này có liên quan tới Tư Hạo hay không nhưng ông nội đều hy vọng cháu đừng cho người khác biết, nhất là cậu của cháu, đừng để bọn họ nói lung tung, lúc này cực kì bất lợi cho Tư Hạo, ông nghĩ cháu không hy vọng Tư Hạo bị cục cảnh sát điều tra.”
Nghe Hoắc Nghiệp Hoằng nói, Lê Hiểu Mạn ngẩn ngơ nhìn ông ta, đôi mắt trong suốt lóe lên cảm xúc phức tạp nhưng vẫn như cũ không nói gì.
Thấy cô không nói lời nào, Hoắc Nghiệp Hoằng cầm tay cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay: “Mạn Mạn, ông biết nói như vậy là cực kì ích kỷ, cũng không công bằng với mẹc háu, mong cháu thông cảm cho tâm tình của ông, ông nội chỉ có hai đứa cháu nội là Vân Hy và Tư Hạo, ông nội không hy vọng chúng nó gặp chuyện không may, trước khi chuyện này chưa tra ra manh mối thì ông nội hy vọng chá tạm thời không nhắc tới nguyên nhân cái chết của mẹ cháu ra bên ngoài, không phải cháu rất yêu Tư Hạo sao? Trong bụng cháu còn có đứa bé của nó, cháu không hy vọng Tư Hạo ngồi tù đúng không?”
Lê Hiểu Mạn rũ mắt: “Ông nội, dù cháu không nói, anh Văn Bác không nói nhưng ông có thể bảo đảm những người ở bệnh viện sẽ không nói sao?”
Hoắc Nghiệp Hoằng thâm sâu nhìn cô: “Mạn Mạn, chỉ cần cháu đồng ý với ông nội không nói ra thì đám người ở bệnh viện, ông nội sẽ nghĩ cách che hết lại.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn chấn động, đôi mắt vừa kinh ngạc vừa bi thương nhìn ông ta, khóc lóc nói: “Nhưng đó là mẹ cháu, bà ấy chết không rõ ràng, nếu ngay cả nguyên nhân bà ấy chết cháu không điều tra rõ thì cháu còn là con nữa sao?”
“Haiz.” Hoắc Nghiệp Hoằng lại thở dài một hơi, sắc mặt vô cùng ngưng trọng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, ông nội hỏi cháu, nếu mẹ cháu chết có liên quan tới Tư Hạo thì cháu sẽ kiện Tư Hạo lên tòa sao? Cháu bỏ được để nó thân bại danh liệt sao?”
Lời của Hoắc Nghiệp Hoằng khiến Lê Hiểu Mạn chấn trụ, sắc mặt tái đi, cắn chặt môi không biết nên trả lời thế nào.
Lúc trước cô vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này.
Một bên là mẹ đã nuôi cô, một bên là người yêu cô cũng là người cô yêu, hơn nữa còn là ba của đứa bé trong bụng cô.
Mẹ và Long Tư Hạo đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, không ai bỏ được.
Nhưng nếu cô biết rõ mẹ chết không rõ ràng cũng không thể tra ra sao cô có thể làm đúng với người mẹ đã nuôi dưỡng cô đây?
Nhưng mọi chuyện điều tra xong lại có liên quan đến Long Tư Hạo chẳng lẽ cô còn có thể kiện anh ra tòa sao? Sao cô có thể nhẫn tâm để anh thân bại danh liệt chứ? Sao có thể nhẫn tâm đi kiện anh?
Lúc này cô lâm vào tình huống khó, cô không thể trả lời vấn đề của Hoắc Nghiệp Hoằng đành khóc không lên tiếng.
Hoắc Nghiệp Hoằng tháy vậy cũng không nói gì thêm nữa mà vỗ vỗ vai cô: “Mạn Mạn, được rồi, ông nội không hỏi nhiều nữa, ông nội tin cháu biết nên làm thế nào, cháu giữ gìn sức khỏe, chuyện bệnh viện ông nội sẽ xử lý tốt, anh họ cháu ông nội đành nhờ cháu để cậu ta không cần phát biểu lung tung.”
Dứt lời ông ta đứng lên chống gậy rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi ra ngoài sắc mặt ông ta ngưng trọng nhìn Long Tư Hạo đã tiều tụy đi rất nhiều: “đi vào an ủi Mạn Mạn cho tốt, chuyện khác ông nội sẽ xử lý tốt giúp cháu.”
Nghe vậy Long Tư Hạo thâm trầm nhìn ông ta: “Xử lý cái gì?”
Hoắc Nghiệp Hoằng cầm gậy chống sắc mặt nghiêm túc vài phần nhìn anh: “Còn có thể là chuyện gì đây?”
Cúi đầu ông ta lại thâm ý nói: “Mặc kệ thế nào thì cháu đều là con cháu Hoắc gia, ông sẽ không để thanh danh của cháu bị hủy hoại.”
Lập tức thím Lâm đỡ ông ta rời khỏi bệnh viện.
Hoắc Nghiệp Hoằng rời đi, Lạc Thụy nhíu mày nhìn anh: “Tổng giám đốc, ý của ông nội anh giống như anh mới là hung thủ giết chết mẹ của Lê tiểu thư vậy?”
Long Tư Hạo u ám nhìn Lạc Thụy, sắc mặt đen lại: “Chuyện này Tô Dịch điều tra thế nào rồi?”
Long Tư Hạo nhăn mày, sắc mặt ngưng trọng lắc đầu: “Còn chưa có tiến triển gì, đúng rồi, có chuyện tiến triển, máy theo dõi của bệnh viện đã khôi phục bình thường, phương pháp ghi hình đều điều tra, hiện tại tổng giám đốc đi điều tra hay là…”
Anh ta chưa nói xong thì có âm thanh khàn khàn vang lên: “Hiện tại…”
Nghe tiếng, anh ta nghiêng người thấy Lê Hiểu Mạn đứng ngay cửa phòng bệnh, anh ta kinh ngạc hỏi: “Lê tiểu thư, sao cô ra ngoài thế?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn Long Tư Hạo, mím môi nhưng không nói gì.
Long Tư Hạo nhìn cô một hồi mới nắm tay cô dịu dàng nhìn cô, cong môi cười: “Được rồi, hiện tại chúng ta đi.”
Nhìn vào đôi mắt vẫn dịu dàng mà thâm tình như cũ, Lê Hiểu Mạn hơi căng thẳng, rũ mắt gắt gao nắm tay anh gật đầu.
Vốn người bình thường muốn điều tra ghi hình tại bệnh viện là chuyện không dễ gì, phải được viện trưởng, bác sĩ và chuyện gia phòng quan sát cho phép mới được, nhưng Long Tư Hạo không phải người bình thường, cho nên bọn họ không cần viện trưởng mà trực tiếp đi đến phòng giám sát.