Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không tiếp thụ được chuyện Lê Tố Phương đã chết, lại không muốn tỉnh lại đối mặt, nên cô mê man ba ngày.
Ba ngày nay, Long Tư Hạo không làm bất cứ cái gì, cũng không quản cái gì, chỉ ở cạnh cô không rời, bàn tay to lướn nắm chặt bàn tay nhỏ bé, ánh mắt đau lòng lo lắng nhìn cô.
Chỉ mới ba ngày, gương mặt anh tuấn ấy đã tiều tụy đi không ít.
Trong phòng bệnh VIP cao cấp, người đầu tiên Lê Hiểu Mạn nhìn thấy sau khi tỉnh lại đương nhiên là Long Tư Hạo luôn nắm chặt tay cô.
Khi ánh mắt của cô rơi trên khuôn mặt tiều tụy gầy yếu đó, cô liền nhíu chặt mày, đáy mắt trong suốt hiện lên sự đau lòng.
“Hiểu Hiểu, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, anh rất lo lắng cho em đấy, em biết không?” Long Tư Hạo nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên môi hôn, ánh mắt thâm tình ôn nhu nhìn cô, đáy mắt đau lòng và lo lắng vì cô tỉnh lại mà trở nên vui sướng.
Lê Hiểu Mạn đưa mắt nhìn gương mặt tiều tụy của anh, nhíu mày: “Là em để anh lo lắng rồi.”
Long Tư Hạo ôm cô vào lòng, đưa mắt nhìn cô: “Hiểu Hiểu, người chết không thể sống lại, nén bi thương, em còn có anh.”
Dứt lời, anh cúi đầu hôn lên trán cô, vừa lúc Lạc Thụy đi đến.
Thấy thế, anh ta một tay he mắt, từ kẽ tay nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, lập tức đi tới chỗ cô và Long Tư Hạo: “Lê tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi, mấy ngày nay tổng giám đốc vẫn trông coi cô, lo lắng cho cô gần chết.”
Dứt lời, anh ta nhìn sang Long Tư Hạo, chau mày, nhếch môi nói: “Tổng giám đốc, ông anh... Hoắc lão gia tử đến, muốn vào thăm Lê tiểu thư, anh xem...”
Tin Lê Tố Phương chết, đã qua ba ngày nên mọi người đều biết.
Trong lúc đó, Hoắc Vân Hy, Lê Văn Bác, Lê Chấn Hoa đều muốn tiến vào thăm Lê Hiểu Mạn nhưng đều không được vào, bởi vì Long Tư Hạo sợ bọn họ sẽ quấy rầy đến Lê Hiểu Mạn, nên không cho vào.
Lê Hiểu Mạn nghe nói Hoắc Nghiệp Hoằng đến đây thì hạ mắt, không đợi Long Tư Hạo đáp ứng đã nhìn Lạc Thụy nói: “Trợ lý Lạc, để ông nội vào đi!”
Bởi vì mất đi người thân, cho nên cô càng để ý đến người thân hơn, từ nhỏ đến lớn, Hoắc Nghiệp Hoằng đều rất quan tâm cô, cho nên Hoắc Nghiệp Hoằng ở trong lòng cô, chính là người thân.
Long Tư Hạo nghe cô nói hế thì nhìn cô một cái, cũng không nói gì thêm, mà ra hiệu cho Lạc Thụy để Hoắc Nghiệp Hoằng tiến vào.
Hoắc Nghiệp Hoằng vào rồi thì muốn nói chuyện riêng với cô, muốn để Long Tư Hạo ra ngoài trước.
Anh vốn không muốn ra ngoài, nhưng Lê Hiểu Mạn đã mở miệng nên cũng không nói gì, chỉ đáp lại một tiếng rồi ra ngoài.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Long Tư Hạo ra khỏi phòng bệnh thì ngồi xuống cạnh Lê Hiểu Mạn, hai mắt đau lòng nhìn, sắc mặt ngưng trọng: “Mạn Mạn, chuyện của mẹ con, ông nội đã nghe rồi, người chết không thể sống lại, con phải nén bi thương...”
Nói đến đây, ông thở dài một hơi, nhăn mày lại: “Ài! Con à, nghe ông nội, đừng buồn quá, ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Lê Hiểu Mạn cau chặt mày, nước mắt trong suốt lại không ngừng rơi xuống, trong lòng bi thương không thôi, nức nở: “Ông nội, con biết người chết không thể sống lại, nhưng... Nhưng con chỉ nghĩ đến việc không được gặp lại mẹ nữa, người mẹ thương con, quan tâm con, khổ sở nuôi con khôn lớn đột nhiên ra đi, con liền...”
Nói xong lời cuối cùng, Lê Hiểu Mạn rốt cuộc cũng không nói được nữa, đau buồn khóc lớn.
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy thế, nhăn mày, đưa tay vỗ về an ủi: “Mạn Mạn, ông nội biết con hiếu thuận, nhưng con đau khổ như vậy, mẹ con trên trời có thiêng cũng không thể an tâm.”
“Ông nội...” Lê Hiểu Mạn đưa mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, nghẹn ngào nói: “Con đau lòng không chỉ vì mẹ con chết, mà còn vì mẹ con chết không rõ ràng, con... Ngay cả hung thủ là ai con cũng không biết, là có lỗi với mẹ con.”
Giờ phút này cô tự trách, áy náy, đau lòng, bi thương, bàng hoàng, bất lực...
Có quá nhiều cảm xúc chồng chất trong lòng cô, khiến cô áp lực, thống khổ, khó chịu...
Cô rất muốn ngủ dài một giấc không dậy nữa, vĩnh viễn đừng tỉnh lại để đối mặt với những đả kích đột nhiên tới này.
Nếu mẹ cô chỉ qua đời bình thường, có lẽ cô sẽ nguôi ngoai một chút, nhưng bây giờ mẹ cô chết không rõ ràng, ngay cả hung thủ là ai cũng không biết, điều này khiến cô không buồn không đau lòng thế nào? Nghĩ thông ra sao?
Hoắc Nghiệp Hoằng nghe lời của cô, thần sắc ngưng trọng hỏi: “Mạn Mạn, ta nghe nói mẹ con bị bóp chết, lại... Lại còn có liên quan đến Tư Hạo, là thật sao?”
Lê Hiểu Mạn chấn động toàn thân, đưa mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, kinh ngạc: “Ông nội... Ông... Ông nghe những điều này ở đâu?”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô hỏi lại, thì chau mày: “Mạn Mạn, chẳng lẽ thật sự có liên quan đến Tư Hạo? Con... Con...”