Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô đã nói phải tin tưởng anh, cho dù là lúc nào, cô cũng muốn tin anh vô điều kiện, nhưng lần này, người mẹ cô gặp cuối cùng chỉ có một mình anh mà thôi!
Hơn nữa, lúc anh ra khỏi phòng bệnh, cũng không có ai vào thêm nữa.
Mẹ cô sao có thể tự bóp cổ chính mình được, bà không có sức làm như thế.
Lê Văn Bác nói không thấy ai nữa, cô tin Lê Văn Bác tuyệt sẽ không nói dối.
Vậy nên, Long Tư Hạo nhất định là người xuống tay, chỉ có anh mới có khả năng làm một người gãy xương như thế.
Thủ đoạn đối phó với người, cô đã được chứng kiến, vặn gãy tay một người là chuyện dễ dàng.
Nếu muốn hỏi động cơ của anh, có lẽ là bởi vì bà phản đối chuyện của hai người.
Điều duy nhất cô không thể lý giải chính là, người luôn trầm ổn, nghĩ chu đáo cho mọi chuyện như anh, sao lần này lại vọng động như vậy?
Nếu không phải là anh, vậy thì ai có thể dưới con mắt của bọn họ tiến vào rồi hạ thủ chứ?
Mẹ cô là người không giành không đoạt, không làm điều ác, cho dù có bị ủy khuất cũng chỉ giấu ở trong lòng, không nói hay oán trách với ai bao giờ.
Cô không nghĩ mẹ mình đắc tội với ai, cũng không nghĩ được ai đã xuống tay độc ác với bà như vậy.
Long Tư Hạo thấy cô không ngừng khóc, lại im lặng khoongn ói gì, trong lòng anh đau đớn, cô không tin anh, còn cho rằng anh là người ra tay với mẹ cô.
Anh nhíu mày, che đi vẻ thấy vọng trong mắt, xoay người nhìn Lạc Thụy, giọng nói trầm lạnh: “Đi mang máy quay trong phòng mẹ Hiểu Hiể lại đây, cả máy quay trên hành lang nữa.”
Lạc Thụy nghe vậy thì có hơi kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo, đang định lên tiếng, Lê Hiểu Mạn đã đột nhiên gọi anh.
“Trợ lý Lạc, đợi một lát...”
Lạc Thụy xoay người, nhìn Lê Hiểu Mạn, nghi ngờ hỏi: “Lê tiểu thư, còn có chuyện gì sao?”
Lê Hiểu Mạn nhíu mày, do dự nhìn Long Tư Hạo hồi lâu, sau đó nói với Lê Văn Bác: “Anh Văn Bác, nhờ anh thay em đi theo trợ lý Lạc một chuyến.”
Cô bảo Lê Văn Bác đi theo Lạc Thụy, thực ra chính là để cho Lê Văn Bác đi theo giám sát Lạc Thụy, không cho anh lừa dối…
Những lời này của cô không khác gì lưỡi dao lạnh sắc đâm vào tim Long Tư Hạo.
Vì câu nói này của cô mà trong mắt anh tràn ngập vẻ bi thống, vết thương trong tim như muốn rỉ máu.
Anh bi thương nhìn khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn, giọng nói trầm buồn: “Hiểu Hiểu, em không tin anh, cũng không tin Lạc Thụy?”
Lê Hiểu Mạn biết mình làm vậy sẽ tổn thương trái tim Long Tư Hạo, nhưng cô chỉ muốn biết sự thật, vậy nên hy vọng chuyện này không liên quan gì tới Long Tư Hạo, nếu không, sau này cô không biết phải làm sao để đối mặt với người đã nhẫn tâm ra tay với mẹ mình.
Mặc dù anh yêu thương, chiều chuộng cô, luôn nghĩ cho cô, mang lại cho cô hạnh phúc mà cô chưa từng được trải qua, nhưng cô không thể vì vậy mà coi như không có gì mà tiếp tục sống hạnh phúc cùng anh được.
Đời này lương tâm cô sẽ cắn dứt, vì chữ bất hiếu của người làm con.
Công nuôi dưỡng của mẹ đối với cô còn lớn hơn trời, không có mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi cô trưởng thành, sao cô có thể lớn lên đầy đủ được.
Tình thân và tình yêu, cô không muốn gộp làm một, chỉ hy vọng đúng như lời Long Tư Hạo nói, anh không xuống tay với mẹ cô.
Cô ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, đôi mắt ngập nước, áy náy nói: “Tư Hạo, em xin lỗi! Em biết em làm vậy là không đúng, em chỉ muốn xác định chuyện này không phải do anh làm mà thôi, em hy vọng băng ghi hình em thấy là thật.”
Cô rũ mắt, nức nở nói: “Xin lỗi Tư Hạo, em xin lỗi...”
Long Tư Hạo thấy cô áy náy đau lòng, anh tiến lên ôm cô, cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, trầm giọng nói: “Hiểu Hiểu, không cần phải nói lời xin lỗi! Người phải xin lỗi là nah, là anh làm em khóc xử. Anh biết em chỉ bất đắc dĩ, em chỉ muốn thấy sự thật là anh đã không làm gì, không liên quan tới chuyện của mẹ em đúng chứ?”
Lê Hiểu Mạn mông lung nhìn anh, anh nói đúng, đây chính là suy nghĩ của cô, người hiểu rõ cô nhất trên đời này cũng chỉ có mình anh.
Vậy nên có lẽ thật sự không phải là anh.
Cô vươn tay ôm lấy anh, chôn khuôn mặt đẫm nước mắt vào lồng ngực anh, cố gắng tận hưởng hơi thở mát lạnh qune thuộc, tự trấn an tinh thần của mình.
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn ôm mình, trong mắt anh có ý cười, dịu dàng nói: “Cô bé ngốc, anh sẽ không để em phải thất vọng, sao anh có thể làm em tổn thương được?”
Lê Hiểu Mạn không trả lời anh, chỉ dùng sức ôm anh chặt hơn.
Đúng vậy, anh "hao tổn tâm trí" muốn cô lấy anh, yêu anh, chỉ biết làm chuyện lấy lòng cô, sao có thể làm cô đau lòng được?
Cảm nhận được Lê Hiểu Mạn dần tin mình, ý cười trong mắt Long Tư Hạo đậm lên vài phần, anh ngước mắt nhìn Lạc Thụy, ý bảo Lạc Thụy đi cùng với Lê Văn Bác lấy băng ghi hình đi.