Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô nhớ lúc mình ra khỏi phòng bệnh thì mẹ cô không sao cả, sao giờ trên cổ lại xuất hiện dấu vết kia?
Là ai làm chuyện này?
Thật ra thì trong lòng cô đã có một đáp án, chỉ là cô không dám tin mà thôi.
Vậy nên cô muốn xác nhận lại với Lê Văn Bác.
Lê Văn Bác nhíu chặt đôi lông mày anh tuấn, phức tạp và một phần cũng không dám tin nhìn Long Tư Hạo, lại nhìn sang hướng Lê Hiểu Mạn, nghiêm trọng nói: “Mạn Mạn, sau khi mọi người rời đi, anh liền vào phòng xem bác...”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn hô hấp căng thẳng, cắt chặt môi dưới hỏi: “Anh Văn Bác, anh nói rõ đi, sau khi mọi người đi, anh lập tức vào phòng mẹ em sao? Trước lúc đó anh có thấy ai khác vào không?”
Lê Văn Bác nhíu mày, lắc đầu: “Không, mọi người vừa đi anh liền vào, không thấy ai khác, mà lúc anh vào phòng cũng không phát hiện ra ai.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn khẽ run, sự lạnh lẽo chảy thẳng lên não: “Vậy... Vậy sao anh phát hiện ra mẹ em... gặp phải chuyện không may này?”
Thật ra thì câu hỏi này của cô rất ngu ngốc, nhưng cô vẫn muốn hỏi, vì không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào được.
Lê Văn Bác thấy coohoir kỹ như vậy, lúc này mới nói chuyện làm sao phát hiện ra Lê Tố Phương gặp chuyện cho cô.
Sau khi Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo và Lạc Thụy rời đi, anh liền vào phòng bệnh của Lê Tố Phương, sau đó, anh cho là bà đã ngủ thiếp đi, chăn cũng không đắp, nên anh định đắp lại chăn cho bà, mới phát hiện ra sắc mặt bà tím tái, môi còn có vệt máu, mà hô hấp dường như không còn...
Anh lập tức gọi bác sũ, vết trên cổ Lê Tố Phương là do bác sỹ phát hiện.
Lúc mới biết, anh cũng hoảng sợ cực độ, rồi sau đó lập tức gọi cho Lê Hiểu Mạn.
Nghe Lê Văn Bác cặn kẽ nói xong, nước mắt Lê Hiểu Mạn càng chảy xuống nhiều hơn, khóc nức nở nói: “Anh Văn Bác, anh... Ý của anh là mẹ em... Trước khi bị bóp cổ thì chỉ có một người gặp bà cuối cùng là...”
Đáp án không cần nói nữa, trước khi xảy ra chuyện, người cuối cùng trong phòng Lê Tố Phương chỉ có một người là...
Toàn thân Lê Hiểu Mạn chỉ cảm thấy lạnh lẽo, thân thể khẽ run, từ từ xoay người, không chớp mắt nhìn Long Tư Hạo, nghẹn ngào nói: “Tư Hạo, đó là mẹ em.”
Long Tư Hạo che giấu tâm tình trong mắt, dịu dàng nhìn cô, môi mỏng khẽ nói: “Anh biết.”
“Anh biết... Anh biết...” Ngữ điệu của Lê Hiểu Mạn cao lên mấy phần, đôi mắt ngập nước lại không dám tin nhìn anh, trái tim như bị lưỡi dao sắc bén cứa vào, hít thở không thông: “Nếu biết, vậy sao anh còn hạ thủ với bà ấy?”
Nghe vậy, Long Tư Hạo khẽ nheo mắt lại, ánh mắt thâm trầm, hỏi ngược lại: “Hiểu Hiểu, em đang nghi ngờ anh?”
Lê Hiểu Mạn cắn môi, bi thống nhìn anh, khóc hỏi: “Vậy anh nói cho em biết là ai đi? Mẹ em trước khi xảy ra chuyện, người cuối cùng gặp bà cũng chỉ có một mình anh đúng không?”
Sắc mặt Long Tư Hạo dần nguội lạnh, ánh mắt u ám, môi mỏng khẽ nhếch nhưng không lên tiếng.
Thấy anh mím môi không nói gì, Lê Hiểu Mạn bất chợt không thể hiểu thấu anh, hàm răng trắng muốt cắn chặt môi chảy máu, khóc nức nở: “Tư Hạo, sao anh lại làm như vậy? Tại sao? Cho dù mẹ em không đúng, nhưng anh cũng không nên làm vậy với bà! Anh không biết là em sẽ đau lòng hay sao? Nếu như mẹ em… Nếu bà ấy...”
Nói đến đây, cô lại khóc, đôi mắt bị nước mắt che đi: “Anh nghĩ em còn có thể tiếp tục với anh thế nào được nữa?”
Lạc Thụy thấy Lê Hiểu Mạn khóc đến thương tâm, anh nhíu máy, nhìn Long Tư Hạo không cảm xúc: “Tổng giám đốc, ngài... Có phải lần này ngài quá kích động hay không?”
Trong lòng anh, tổng giám đốc của bọn họ luôn làm việc có nguyên tắc, hơn nữa, đây lại là người Lê Hiểu Mạn quan tâm, yêu ai cũng sẽ yêu cả đường đi, hẳn sẽ không dễ dàng xuống tay như vậy.
Lần này sao lại...
Lê Tố Phương là ai? Là mẹ của Lê Hiểu Mạn, dù là mẹ ruột hay mẹ nuôi, vẫn là người thân mà Lê Hiểu Mạn quan tâm nhất.
Nếu Lê Tố Phương có chuyện gì, chẳng phải chính Long Tư Hạo là người tự cắt đứt quan hệ của mình với Lê Hiểu Mạn hay sao?
Long Tư Hạo chưa trả lời câu hỏi của Lạc Thụy, chỉ u ám nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của Lê Hiểu Mạn.
Thấy cô cắn môi đến chảy máu, anh cau mày, sau đó tiến đến nhẹ lau đi vết máu bên môi co, đau lòng: “Hiểu Hiểu, anh nói anh không liên quan tới chuyện này em có tin không?”
Lê Hiểu Mạn rưng rưng nước mắt, kinh ngạc nhìn anh, không nói được gì.