Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô theo quán tính lao ra ngoài, Hạ Lâm thấy vậy thì lập tức buông lỏng tay cô ra, thuận thế đẩy một cái, mượn lực Lê Hiểu Mạn, để cô ta ngã về mặt đất phía trước.
“A!” Lê Hiểu Mạn bị cô ta đẩy thì sợ hãi kêu, cả người “bay” ra khỏi đài.
Hạ Lâm té trên mặt đất thành công khiến Lê Hiểu Mạn ngã xuống, cô ta khẽ cười, rồi lập tức bày ra vẻ mặt lo lắng nói: “Chị Chị.”
Cô ta đang gọi, một bóng người anh tuấn bỗng chạy ra từ đám người vây xem, ngay tại lúc Lê Hiểu Mạn “bay” xuống thì lao ra nhảy theo.
Tốc độ của anh nhanh đến mức khiến mọi người không nhìn rõ, lại còn không chút do dự nhảy xuống theo Lê Hiểu Mạn.
Thấy thế, Hạ Lâm giật mình, có chút không dám tin, người nhảy xuống theo Lê Hiểu Mạn chính là Long Tư Hạo.
Sao Long Tư Hạo lại xuất hiện ở đây được? Chắc chắn là cô ta nhìn nhầm rồi!
Nhưng người đàn ông đó thật sự rất giống anh.
Tám vệ sĩ cũng như “bay”, nhảy phắt xuống đài.
Tám người đều trải qua huấn luyện đặc biệt, như thể đang bay xuống, một tay bám vào cửa sổ tầng dưới, một tay bắn dây cứu hộ, tốc độ cực nhanh mà ổn định.
Tất cả mọi người trên đài nghệt ra, không hiểu có chuyện gì, lúc lấy lại tinh thần thì lập tức chạy đến.
Phóng viên thì cầm cameras chụp điên cuồng.
“Mạn Mạn.”
“Mạn Mạn.”
Hạ Thanh Vinh và Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn rơi đi xuống lầu thì kêu to.
Lý Tuyết Hà và Lưu Như Hoa thấy Lê Hiểu Mạn rơi xuống, lúc phục hồi tinh thần lại thì đều nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Hai người lập tức tiến lên, mỗi người một bên nâng Hạ Lâm dậy.
“Lâm Lâm, may mà con không sao, cám ơn trời đất, người ngã xuống đó là con tiểu tiện nhân Lê Hiểu Mạn chứ không phải con.” Lưu Như Hoa cười nhìn Hạ Lâm nói rồi nhìn sang, vui sướng khi người gặp họa nói: “Ngã xuống từ chỗ cao như vậy, chết chắc rồi.”
Lý Tuyết Hà cũng vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nói: “Chết thì tốt, nhìn thấy cô ta thôi đã thấy cả người không thoải mái rồi, quyến rũ Vân Hy của chúng ta, lại còn quyến rũ cả Long Tư Hạo, xứng đáng bị ông trời cho ngã chết lắm.”
Hạ Lâm nghe Lý Tuyết Hà nói như vậy thì hơi nhếch môi, trong lòng cũng kiên định hơn rất nhiều, xem ra kết quả cũng giống như cô ta đã dự tính, không ai biết người đẩy Lê Hiểu Mạn xuống là cô ta cả.
Cô ta đưa tay nâng trán, làm ra vẻ cực kỳ suy yếu nhìn Lưu Như Hoa: “Mẹ, đầu con có chút choáng quáng, con vừa thấy có mấy người nhảy xuống theo, không biết họ thế nào rồi.”
Lưu Như Hoa và Lý Tuyết Hà nghe vậy thì một người đỡ lấy cô ta, một người lập tức chạy đến bên đài nhìn xuống.
Mà Hoắc Vân Hy giờ phút này cũng đang đứng trên đài, khuôn mặt tuấn tú ngập tràn lo lắng, trong lòng cũng sợ hãi không thôi.
Giờ phút này, anh hận mình không có đủ năng lực để cứu Lê Hiểu Mạn, anh ta đã thấy tám vệ sĩ kia nhảy xuống, mong là họ sẽ cứu được cô.
Mà Lê Hiểu Mạn rớt xuống lầu tưởng sẽ phải chết không nghi ngờ, đang nhắm mắt kêu thì đột nhiên, eo thon được nắm lấy, đôi môi hồng khẽ nhếch cũng bị người nào đó hung hăng chiếm lấy.
“Ưm.”
Trên cánh môi đột nhiên truyền đến sự đau đớn, hơi thở mát lạnh truyền vào mũi, cô nhẹ nhàng nhíu mày, lập tức mở hai mắt ra, đối diện với ánh mắt đang ngập tràn lửa giận.
“Tư... Tư Hạo.” Cô buồn phiền trợn mắt, ánh mắt trong suốt đầy kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vô cùng khiếp sợ, cô không ngờ Long Tư Hạo lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình như vậy.
Không phải cô rơi xuống lầu sao? Tạo sao Long Tư Hạo làm sao có thể xuất hiện?
Mà người ôm cô đúng là Long Tư Hạo, vừa rồi anh đuổi tới đài, thấy cô ngã ra ngoài thì sợ đến mức tim ngừng đập, không chút do dựu nhảy theo.
Đời này anh chưa bao giờ kinh hoảng sợ hãi đến thế, nếu cô gì sơ xuất, anh nhất định sẽ sống không bằng chết, đau khổ, cũng sẽ không tồn tại trên đời nữa.
Giờ phút này sắc mặt anh âm trầm khiến người ta sợ hãi, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh thấu xương nhìn, đáy mắt ngập tràn lửa giận, nhưng trong lòng anh, lại đầy lo lắng và hoảng sợ.
Tim của anh đến giờ vẫn chưa đập lại bình thường, nỗi sợ sẽ mất đi cô lan tràn khắp cả cơ thể.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo có vẻ rất tức giận thì cau mày, rưng rưng nước mắt nhìn anh: “Tư Hạo.”
Mỗi lần cô gặp phải nguy hiểm, người xuất hiện bên cạnh cô luôn là anh, anh giờ phút nào cũng quan tâm cô, cho dù lúc này đáng ra anh phải ở công ty cũng vẫn xuất hiện khi cô gặp nguy hiểm.
Lòng của cô lại xúc động không thôi.
Cô khóc nhìn anh: “Tư Hạo, sao anh lại ở đây.”
Long Tư Hạo thấy Lê Hiểu Mạn đỏ hốc mắt, đôi mắt đầy nước thì vẫn lạnh lùng như trước, ánh mắt âm lệ khiến người ta sợ hãi: “Nếu anh không xuất hiện kịp thì em đã đi viện rồi, em...”
Thấy Long Tư Hạo giận dữ như thế, Lê Hiểu Mạn cúi thấp đầu, áy náy: “Tư Hạo, em xin lỗi, để anh phải lo lắng rồi.”
“Đâu chỉ đơn giản là lo lắng như vậy.” Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn cô nói, kìn nén sự tức giận trong lòng, dịu giọng xuống: “Lát nữa rồi nói, ôm chặt anh.”
“Ừm.” Lê Hiểu Mạn khẽ gật đầu, hai tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh.
Bởi vì vừa rồi quá sợ hãi, anh mắt đều rơi nên người anh nên không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, giờ nhìn kĩ mới thấy họ đang lơ lửng giữa không trung.