Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lời Lý Tuyết Hà cảnh tỉnh Hoắc Vân Hy, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy tầm mắt cô căn bản không ở trên người anh ta, mặt đầy bình tĩnh nhìn Hạ Lâm, anh ta nắm chặt tay trái, trong mắt thoáng qua nồng đậm mất mát và thất vọng, sau đó lại nhìn Hạ Lâm lê hoa đái vũ, nhắm mắt, nghĩ tới một màn Hạ Lâm cản súng cho anh ta, cùng với sáng nay cô ta nghe nói mất đứa bé, khóc tê tâm liệt phế…
Sau đó, anh ta mở mắt, nhìn Hạ Lâm: “Lâm Lâm, đừng nhảy, không có đứa bé, em còn có anh, chúng ta kết hôn được không?”
Dứt lời, anh ta ném gậy, từ từ quỳ gối, hai mắt vẫn chăm chú nhìn Hạ Lâm: “Lâm Lâm, gả cho anh được không?”
Thấy Hoắc Vân Hy quỳ gối xuống đất cầu hôn trước mặt nhiều người, Hạ Lâm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, ánh mắt thoáng qua tia được như ý.
Nhưng cô ta không lập tức đồng ý, hai mắt ngấn lệ nhìn Hoắc Vân Hy lắc đầu: “Không… Vân Hy… Anh không cần vì thương hại em mà… cưới em, như vậy sẽ khiến anh cả đời không vui vẻ, anh thật sự… không cần phải làm vậy.”
Lý Tuyết Hà thấy Hạ Lâm còn chưa đồng ý, mặt đầy lo lắng nhìn cô ta: “Lâm Lâm, Vân Hy luôn rất thích cháu, nó đã sớm muốn cưới cháu, nó ở chung một chỗ với cháu sao không vui? Cháu mau qua đây, đừng làm chuyện điên rồ.”
Lâm Như Hoa vừa khóc vừa mặt đầy lo lắng nhìn Hạ Lâm: “Lâm Lâm, mẹ xin con, con đừng nhảy, con đồng ý Vân Hy được không? Chỉ cần con kết hôn với Vân Hy, đứa bé sẽ có nữa, không phải từ nhỏ con đã muốn gả cho Vân Hy sao? Bây giờ Vân Hy cầu hôn con, tại sao con không đồng ý?”
“Lâm Lâm…” Hoắc Vân Hy quỳ một chân nhìn Hạ Lâm, ánh mắt cũng đầy lo lắng và đau lòng: “Tin anh, anh sẽ đối với em thật tốt, gả cho anh, Lâm Lâm…”
Hạ Lâm khóc nhìn Hoắc Vân Hy, lại nhìn Lê Hiểu Mạn lẳng lặng nhìn tất cả, giọng cầu khẩn: “Chị, chị sẽ chúc phúc… em và Vân Hy chứ? Nếu em… đáp ứng lời cầu hôn của Vân Hy, chị có thể làm… dâu phụ của em không? Nếu chị không đồng ý, không được chị chúc phúc, em… em thà không lấy chồng, hôm nay… kết thúc sinh mạng ở đây…”
Nghe thế, Lê Hiểu Mạn nhướng mày, ánh mắt bình thản nhìn Hạ Lâm khóc như mưa, cong môi, xem ra cô đoán không lầm, hôm nay Hạ Lâm không phải thật sự muốn nhảy lầu, cô ta đang diễn trò.
Lưu Như Hoa thấy Lê Hiểu Mạn không trả lời, khóc đi tới cô: “Lê Hiểu Mạn, con mau đáp ứng đi! Trước kia dì đã làm gì sai, nói gì sau, con đừng để trong lòng, dì có một đứa con gái, dì không thể nhìn nó chết, dì biết Lâm Lâm trước kia làm không ít chuyện khiến con buồn, nhưng… nhưng nó kêu con là chị, con nhẫn tâm nhìn nó nhảy lầu sao? Con là chị của nó, làm dâu phụ nó là thích hợp nhất…”
Lê Hiểu Mạn thấy Lưu Như Hoa vì lời Hạ Lâm mà thay đổi thái độ, cô cong môi, không lên tiếng, mà đi về phía Hạ Lâm.
Quản gia chú Thành sau lưng thấy thế, lo lắng nhìn cô: “Thiếu phu nhân, đừng đi, nguy hiểm.”
Lê Hiểu Mạn quay đầu nhìn chú Thành, câu môi cười: “Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận.”
Dứt lời, cô đi tới trước mấy bước, nhưng không đến gần Hạ Lâm, vươn tay về phía cô ta, ánh mắt hòa nhã: “Em xuống đi, chị đáp ứng em.”
Cô nói vậy, chẳng qua là cho Hạ Lâm một bậc thang, cũng không phải thật sự đáp ứng cô ta, nếu cô ta thích diễn, cô liền diễn theo, thuận lòng cô ta.
Nếu không phải Long Tư Hạo bắn phát súng về phía cô ta, cô ta cũng sẽ không mất đứa bé, coi như cô bồi thường nho nhỏ cho cô ta.
Cô chỉ hy vọng chuyện này có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cô sợ nhất là Hạ Lâm đi truy tố Long Tư Hạo, ảnh hưởng xấu tới anh.
Có lẽ với thực lực của Long Tư Hạo, Hạ Lâm căn bản không thể truy tố anh, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cô phải bóp chết khả năng này.
Quản gia thấy Lê Hiểu Mạn đi tới Hạ Lâm, trong lòng lo lắng, lập tức gọi cho Lạc Thụy.
Lạc Thụy nhận điện thoại, dĩ nhiên thông báo cho Long Tư Hạo trước tiên.
Long Tư Hạo vốn đang họp cuộc họp quan trọng, nghe nói Lê Hiểu Mạn đến bệnh viện, còn xuất hiện ở hiện trường Hạ Lâm “nhảy lầu”, anh cho Lạc Thụy ở lại công ty, lập tức chạy tới bệnh viện.
May là TE cách bệnh viện thành phố không xa, chỉ cần mấy phút là có thể chạy tới.
Hạ Lâm thấy Lê Hiểu Mạn đưa tay ra, trong mắt thoáng qua kinh ngạc, lê hoa đái vũ nhìn cô: “Chị… Chị… Chị đáp ứng? Chị… Chị tha thứ cho em?”
Lê Hiểu Mạn vẫn bình thản, hơi cong môi: “Em xuống đi, chị sẽ cho em câu trả lời, đưa tay cho chị.”
Hạ Lâm nhìn tay trái Lê Hiểu Mạn vươn ra, tay trái bên người từ từ nâng lên, sau đó nhìn Hoắc Vân Hy quỳ một chân trên đất, nghĩ tới anh ta cầu hôn cô ta, có lẽ chỉ vì không hy vọng cô ta nhảy lầu, có lẽ chờ cô ta xuống, anh ta sẽ đổi ý.
Chỉ cần Lê Hiểu Mạn còn sống trên cõi đời này một ngày, Hoắc Vân Hy sẽ không quên cô.
Nếu Lê Hiểu Mạn bất hạnh té lầu…
Trong mắt cô ta xẹt qua tia ác độc, khóe môi châm chọc nhếch lên, bây giờ là cơ hội tốt, chỉ cần cô ta nắm tay Lê Hiểu Mạn, nhân cơ hội đẩy cô xuống lầu, cho dù có nhiều người nhìn, cũng thần không biết quỷ không hay, tất cả mọi người sẽ cho rằng cô vô tình ngã.
Cô và Long Tư Hạo hợp tác, cô ta có thể làm cho Hoắc Vân Hy thay đổi cái nhìn với cô ta, Hoắc Vân Hy cầu hôn cô ta, đều là anh giúp cô đạt tới mục đích.
Theo lý, cô nên cảm kích Long Tư Hạo, không nên xuống tay với người phụ nữ anh yêu mến, nhưng bây giờ, cô ta không nghĩ được nhiều như vậy.
Hoắc Vân Hy đã nói muốn kết hôn với cô ta, cô ta đã đạt được mục đích, cô ta không còn gì bận tâm.
Nghĩ tới đây, cô ta ngước mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, tay trái từ từ đưa về phía cô.
Thấy thế, rất nhiều người trên sân thượng đều nín thở, nhìn hai người không chớp mắt.
Lê Hiểu Mạn thấy Hạ Lâm đưa tay về phía cô, mặc dù đã sớm đoán được Hạ Lâm không thật sự muốn nhảy lầu, nhưng trong lòng vẫn thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy cô đoán được Hạ Lâm không phải thật sự muốn nhảy lầu, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới Hạ Lâm sẽ dồn cô vào chỗ chết trước mắt mọi người, cho nên cô không đề phòng Hạ Lâm.
Một khắc Hạ Lâm nắm tay cô, ánh mắt lóe lên tia lãnh ý, nhưng trên mặt vui vẻ: “Chị, cảm ơn chị!”
Dứt lời, cô ta nắm chặt tay Lê Hiểu Mạn, cô ta đang muốn bước xuống, thân hình chợt lung lay, giống như muốn té xỉu.
Đám người Lưu Như Hoa thấy vậy, bị dọa sợ hô to: “Lâm Lâm, cẩn thận…”
Lê Hiểu Mạn thấy thế, nắm chặt tay cô ta, theo bản năng đi về phía cô ta, nhưng cô không nghĩ tới, cô đến gần, tay Hạ Lâm nắm chặt tay cô chợt kéo cô…