Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tuy đã thân mật với anh nhiều, lại còn ngủ bên nhau hằng đêm, nhưng mỗi lần bàn tay to lớn của anh chạm vào thân thể của cô, Lê Hiểu Mạn vẫn cảm thấy như bị điện giật.
Thấy phản ứng của cô, ánh mắt Long Tư Hạo lúc sáng lúc tối, ẩn hiện lửa tình. Anh nhìn cô đầy nóng bỏng, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
“Hiểu Hiểu...”
Giọng anh khàn khàn mê người, cùng với đôi mắt nóng rực đã cho Lê Hiểu Mạn biết, anh muốn cô.
Cố ý không nhìn đến ánh mắt cực nóng của anh, Lê Hiểu Mạn đỏ mặt, hạ mắt: “Hay cứ để em đi...”
Nói đến đây, cô nâng mắt nhìn anh, cười khẽ: “Em sợ anh không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma.”
Cô mờ ám như vậy khiến anh yêu đến tận xương tủy, ánh mắt anh sáng lên, ôm cô vào lòng, nhìn cô chăm chú: “Bây giờ anh cũng sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Dứt lời, anh cúi đầu chiếm lấy cánh môi phấn nộn mê người, hôn sâu.
Lê Hiểu Mạn hơi run, ôm chặt lấy eo anh, phối hợp ngẩng cao đầu, đáp lại.
Hôn rất lâu, Long Tư Hạo mới từ từ rời khỏi cánh môi cô, vừa cởi quần áo, vừa hôn lên thân thể cô.
Nhận lấy những nụ hôn cháy bỏng ấy, Lê Hiểu Mạn không nhịn được run lên từng đợt.
Sợ hai người trong khoảng thời gian ngắn sẽ quá say mê mà để lỡ chính sự, Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng đẩy Long Tư Hạo đang hôn đến nghiện ra, khẽ nói: “Tư Hạo, ừm... Được rồi, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm mà.”
Long Tư Hạo thật sự là hôn đến mức không dừng lại được, nghe cô nói thế, anh mới rời khỏi người cô: “Anh vào phòng tắm, em mặc quần áo trước đi?”
“Vâng!” Lê Hiểu Mạn nhìn anh khẽ gật gật đầu, sau khi anh vào phòng tắm thì mặc quần áo lại.
Thấy Long Tư Hạo ở trong phòng tắm khá lâu mà không ra ngoài, cô hơi do dự một chút rồi đi vào, chỉ thấy anh vẫn đang tắm, mà còn tắm nước lạnh.
Lúc này anh trần như nhộng, tuy Lê Hiểu Mạn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng cô vẫn đợi anh tắm xong, cầm khăn khô đi lên, lau cho anh.
Long Tư Hạo đứng đó để cô xử lý, trong mắt đầy ý cười, ánh mắt thâm tình nhu hòa nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em càng ngày càng giống một người vợ rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn đỏ bừng, cô hạ mắt không dám nhìn anh, trong lúc lau khô cũng cố gắng không đụng chạm vào bộ phận nào đó.
Lau khô cho anh xong, cô nhìn anh: “Được rồi, em ra ngoài trước, anh mau mặc quần áo vào đi.”
Cô chân trước mới ra khỏi phòng tắm, Long Tư Hạo đã theo sau, rồi đứng trước mặt cô mặc quần áo.
Lê Hiểu Mạn xấu hổ rời mắt đi, đến lúc thắt cà vạt, Long Tư Hạo ôm cô vào lòng, thâm tình nói: “Thắt cà vạt giúp anh.”
“Anh không tự thắt được sao?” Lê Hiểu Mạn giận dữ trợn mắt nhìn anh, tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng đôi tay mảnh khảnh vẫn đưa ra thắt cà vạt một cách thuần thục.
Long Tư Hạo chăm chú nhìn cô, ánh mắt đầy ý cười, môi mỏng hiện lên một độ cung mê người: “Hiểu Hiểu, cảm ơn em đã khiến anh hạnh phúc như vậy.”
Mỗi phút mỗi giây ở cạnh cô, anh đều cảm thấy hạnh phúc.
Nhất là lúc cô thắt cà vạt cho anh, anh có cảm giác là một ông chồng hạnh phúc.
Tuy giữa bọn họ chỉ thiếu giấy chứng nhận kết hôn, thiếu một hôn lễ, nhưng trong lòng anh, cô đã là vợ của Long Tư Hạo anh rồi.
Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh, đôi môi khẽ nở nụ cười yếu ớt: “Em mới là người nên nói những lời này mới đúng.”
Dứt lời, cô ôm eo anh, dựa sát vào lòng anh, đôi mắt trong suốt hiện lên ý cười, ánh mắt thâm tình nhu hòa: “Tư Hạo, cảm ơn anh, đã cho em hạnh phúc như em từng mơ ước.”
Long Tư Hạo ôm cô thật chặt, cúi đầu hôn lên trán cô rồi nói: “Nếu hạnh phúc, thì gả cho anh đi.”
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu, nhìn anh thật lâu, môi hồng khẽ nhếch, trả lời rõ ràng: “Được thôi! Em vẫn giữ câu nói đó, anh chọn ngày, chúng ta kết hôn trước, còn bao giờ lấy giấy đăng kí thì còn phải xem biểu hiện của anh sau này thế nào.”
Long Tư Hạo khẽ chau mày, bàn tay to lớn nắm chặt chiếc cằm mềm mại, ánh mắt trầm trầm chăm chú nhìn cô: “Hiểu Hiểu, biểu hiện của anh còn chưa đủ tốt sao?”
Lê Hiểu Mạn kéo tay anh xuống, trợn mắt nhìn anh, dương môi nói: “So với rất nhiều người đàn ông, anh đã cực kì ưu tú rồi, nhưng mà, anh vẫn còn có không gian phát triển rất lớn...”
Nói đến đây, cô kiễng chân lên, nhéo chiếc mũi cao thẳng, híp mắt cười: “Tiếp tục cố gắng, cố lên.”
Dứt lời, cô thả tay ra, cho anh một ánh mắt cổ vũ rồi ra khỏi phòng ngủ.
Ra ngoài, cô đã thấy nữ giúp việc Trần Lan đã đứng đó, đang duỗi cổ vào dặn dò.
“Thiếu phu nhân...” Trần Lan nhìn thấy cô, lập tức kích động thu hồi ánh mắt, tư thế đoan chính vững vàng.
Lê Hiểu Mạn nheo mắt nhìn cô ta, nhíu mày hỏi: “Có việc?”
“Thiếu phu nhân, chú Thành nói đã chuẩn bị xong đồ đến đài tưởng niệm An Khang rồi.”
Cô ta vừa dứt lời, Long Tư Hạo liền đi ra.