Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Về đến phòng ngủ Lê Hiểu Mạn trực tiếp lên giường, sau đó Long Tư Hạo tiến vào đầu tiên là đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm rồi lên giường.
Thấy Lê Hiểu Mạn đưa lưng về phía anh mà nằm, anh đưa tay kéo người anh sát lại, cúi đầu hôn nhẹ ở mép môi cô, thanh âm trầm thấp thanh nhuận: “Còn chưa hết giận?”
Anh mặc cho cô đem anh lột sạch chỉ còn lại một cái quần, cô vẫn không hết giận sao?
Nha đầu này càng ngày càng sẽ chỉnh người, bất quá cô như vậy làm cho anh ngày càng yêu sâu đậm không cách nào kiềm chế.
Lê Hiểu Mạn dần dần mở mắt ra, đối mặt với ánh mắt ôn nhu và thâm tình của anh, cô hơi câu môi, nhẹ nhàng nói: “Trễ lắm rồi, ngủ đi! Ngủ ngon.”
Ánh mắt Long Tư Hạo thâm tình liếc nhìn cô đang nhắm mắt, ngón tay thon dài miêu tả mặt mũi và môi của cô, môi mỏng cong lên: “Hiểu Hiểu, vô luận như thế nào cũng phải tin tưởng anh, lòng anh đối với em từ đầu đến cuối điều như một...”
Nói đến đây, môi mỏng như gọt kề vào tai cô, thanh trầm thấp: “Anh yêu em, ngủ ngon.”
Dứt lời, hai cánh tay anh thu lại, ôm cô thật chặt vào trong ngực, cúi đầu xuống hôn trên trán cô, mới nhắm lại, môi mỏng bất giác giương lên một nụ cười.
Trần Lan phải giặt nát quần áo, mà chất liệu quần áo của Long Tư Hạo lại quá tốt, cô giặt đến hai tay mỏi nhừ, giặt đến trời sáng mới hoàn thành nhiệm vụ làm quần áo rách nát.
Khi cô cầm quần áo đã giặt đến rách nát cho Lê Hiểu Mạn nhìn, Lê Hiểu Mạn lại trực tiếp kêu cô đi ném, cũng muốn cô trả tiền, vì vậy mỗi tháng tiền lương của cô điều mất đi một ngàn.
Bảy chục tám chục trừ đi, một tháng cô cũng chỉ có thể lãnh được mấy trăm ngàn.
Bởi vì Lê Hiểu Mạn bảo cô đừng đổi quần áo trên người, nên mấy ngày nay đều mặc bộ đồ để lộ kiểu người, làm chuyện gì cũng không tiện, thoáng cong eo một chút, cả mông đều lộ ra bên ngoài, làm hại cô mấy ngày nay luôn bị những người làm nữ khác cười nhạo chỉ chỉ chõ chõ nghị luận.
Trong lòng cô mặc dù không phục, nén một bụng nộ khí không phát ra, chỉ có thể kìm nén.
Cô không muốn mất đi chỗ làm này khi người làm nữ còn có cơ hội, vì vậy không dám hành động, mấy ngày gần đây cũng thu lại rất nhiều, không dám thừa dịp Long Tư Hạo ở trong phong một mình đi vào.
Mà mấy ngày nay Long Tư Hạo có chút bận bịu, ban ngày cũng không gặp được, chỉ buổi tối mới trở lại.
Mặc dù ban ngày không gặp anh, nhưng anh cũng để Lê Hiểu Mạn gọi điện thoại hoặc là gửi tin cho cô.
Buổi tối trở lại, sớm xử lý xong chuyện công, liền bồi cô nghỉ ngơi.
Hôm nay là ngày giỗ Hoắc Thần phong, cũng là ngày giỗ của mẹ anh Long Nhã Tâm.
Vì vậy Long Tư Hạo không đi công ty, bồi Lê Hiểu Mạn ăn điểm tâm xong, liền trở lại phòng ngủ thay quần áo.
“Hôm nay anh không phải nói không đi công ty sao?”
Ngồi ở ghế hình tròn sang trọng Lê Hiểu Mạn thấy anh trở lại phòng ngủ liền thay quần áo, đôi mắt như nước trong veo không hiểu nhìn anh.
Hôm nay cả người Long Tư Hạo mặc một bộ âu phục Armani được làm bằng thủ công màu đen, áo sơ mi trắng, cà vạt màu tro phẳng phiu, cả người tôn lên phong thần tuấn lãng, tuấn mỹ thẳng tắp.
Thay quần áo xong anh xoay người liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt ôn nhu thâm tình, môi mỏng phát ra một âm thanh trầm thấp thanh nhuận: “Hiểu Hiểu, hôm nay là ngày giỗ mẹ anh.”
Lúc anh nói những lời này, trên khuôn mặt tuấn mỹ biểu hiện ra vẻ ôn hòa, không nhìn ra bất kỳ ưu tư.
“Cái gì?” Lê Hiểu Mạn vì lời anh nói, đôi mắt như nước trong kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt cáu giận trợn mắt nhìn anh: “Anh không nói sớm?”
Dứt lời, cô liền vội vàng đi tới tủ quần áo, cầm bộ quần áo chuẩn bị đi thay.
Long Tư Hạo thấy vậy, đôi mắt hơi nheo lại, ánh mắt thâm tình liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em như vậy có phải muốn đi cùng anh không? Xem ra trong lòng em đã xem chính em là con dâu Long gia, hửm? “
Anh đi lên trước, bàn tay trắng nõn nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, bên trong con mắt hẹp dài như có ý cười, môi mỏng cong lên: “Xem ra anh cũng nên đưa em đi gặp mẹ của chúng ta, còn có Dương Dương hoặc Nghiên Nghiên cũng nên đi gặp bà nội một chút “
Ngay sau đó anh ngồi xổm xuống, khuôn mặt tuấn mỹ nhẹ nhàng dán vào bụng của cô, cong môi cười: “Bảo bảo, cùng ba mẹ đi gặp bà nội được không?”
Tròng mắt Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Long Tư Hạo, cười khúc khích: “Bảo bảo còn chưa thành hình, làm sao có thể nghe anh nói?”
Long Tư Hạo đứng thẳng người, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn cô, đôi mắt tràn đầy thâm tình: “ Hiểu Hiểu, đứa bé của chúng ta nhất định rất thông minh.”
Lê Hiểu Mạn đưa tay khẽ vuốt chiếc bụng bằng phẳng, hơi nhíu mày nhìn anh: “Làm sao anh biết? Lỡ như đần đần thì như thế nào?”
Long Tư Hạo cong môi cười một tiếng, cúi đầu xuống hôn đôi môi béo mập như cánh hoa, môi mỏng kề vào tai cô, thanh âm trầm thấp: “Giống dưa là dưa trồng đậu phải đậu, gien anh mạnh mẽ như vậy, anh gieo tất nhiên không đần độn được.”
“Anh...” Lê Hiểu Mạn vì lời của Long Tư Hạo, mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, ánh mắt cáu giận trợn mắt nhìn anh: “Lười để ý đến anh, em đi thay quần áo.”
Cô cầm quần áo đang chuẩn bị đi vào phòng tắm thay, Long Tư Hạo kéo cô lại, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, môi mỏng cong lên: “Hiểu Hiểu, trên người em có chỗ nào anh chưa nhìn qua sao? Ở chỗ này là được, anh giúp em thay “
Dứt lời, anh liền đưa tay cởi quần áo của cô, bàn tay nóng bỏng của anh chạm vào da thịt bóng loáng tinh tế của cô, cô liền giống như bị điện giật người khẽ run.