Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 409: Hiểu Hiểu, con đã quyết định lấy rồi! (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nghe cô nói, Trần Lan đang cởi áo khoác kinh ngạc không thôi ngã ngồi dưới đất, thảm này vừa nhìn liền biết rất đắt giá, chỉ bằng tiền lương của cô ta, vậy phải để dành bao lâu?

Cô ta không toàn không nghĩ tới Lê Hiểu Mạn bình thường trông ôn nhu hiền lạnh lại như vậy…

Cô ta ủy khuất nhìn Long Tư Hạo, mắt rưng rưng: “Thiếu gia…”

Lúc này ao khoác cô ta đã cởi ra hai nút, áo ngực màu đỏ lộ ra gần phân nửa, cô ta mắt rưng rưng nhìn Long Tư Hạo, đi tới anh.

Thấy cô ta run rẩy lại to gan giơ tay về phía Long Tư Hạo, ánh mắt Long Tư Hạo trầm xuống, nắm cổ tay cô ta, ánh mắt thâm thúy u trầm nhìn cô ta hỏi: “Tên gì?”

Trần Lan thấy Long Tư Hạo nắm cổ tay cô ta, đầu tiên có chút sợ hãi, thấy anh không có biểu tình tức giận hay chán ghét, cô ta can đảm hơn, đi tới cạnh an, cả người chỉ thiếu dựa vào ngực anh, mặt đầy kiều mỵ: “Thiếu gia, tôi tên Trần Lan.”

Long Tư Hạo buông tay cô ta ra, sau đó đứng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô ta, thanh âm trầm thấp không nghe ra vui giận: “Liếm khô thảm theo lời Hiểu Hiểu nói.”

Dứt lời, anh cúi người, môi mỏng kề sát bên tai cô ta, giọng trầm thấp: “Sau này đừng giở trò trước mặt tôi nữa, lần sau không được phá lệ.”

Anh đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Trần Lan nhìn bóng lưng anh đi ra ngoài, cả người rơi vào trạng thời si mê, nửa ngày chưa tỉnh hồn.

Đôi mắt còn thiếu nổi lên hoa đài, đưa tay sờ sau tai mình, nơi đó còn lại hơi thở mát lạnh của Long Tư Hạo.

Cô ta mặt đầy say mê, ngồi dưới đất hồi lâu, bây giờ cô ta càng có tự tin đi quyến rũ Long Tư Hạo.

Tiền lương mỗi tháng bị trừ cô ta cũng không sợ, chỉ cần cô ta trở thành phụ nữ của Long Tư Hạo, không phải cô ta sẽ thành người giàu sao?

Lê Hiểu Mạn ra ngoài, chậm rãi đi trên đường mòn sau hoa viên, khuôn mặt nhỏ nhắn viết ba chữ “Có tâm sự”.

Vừa rồi cô bắt nữ giúp việc kia liếm sạch thảm, là vì cô ta vu oan cô, cô hiện tại không thiện lương như vậy, cô sẽ không để người khác bắt nạt mình.

Cô đã nói, người khi dễ cô, cô sẽ không tùy tiện bỏ qua, nhất là Lôi Dương và Hạ Lâm.

Lúc này, sau lưng cô truyền đến thanh âm trầm thấp của Long Tư Hạo.

“Hiểu Hiểu…”

Nghe tiếng, cô còn chưa nhìn thấy, eo nhỏ nhắn đột nhiên căng thẳng, Long Tư Hạo ôm cô từ sau, môi mỏng hôn gáy cô.

Lê Hiểu Mạn khẽ run, mặt đỏ tới bên tai, hai mắt nhìn bốn phía, rụt cổ: “Có người thấy.”

Ở cung một chỗ với anh lâu, cô vẫn chưa hoàn toàn quen thân mật ở bên ngoài với anh.

“Sợ cái gì? Nhìn thấy thì thấy.” Long Tư Hạo đưa tay xoay người cô đối mặt với anh, bàn tay nâng mặt cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Hiểu Hiểu của anh trở nên hư, nhưng mà…”

Anh dừng lại, môi mỏng cắn tai trắng nõn như ngọc của cô, thanh âm khàn khàn: “Anh thích.”

Lê Hiểu Mạn đỏ mặt đẩy anh ra: “Anh không cảm thấy em trở nên rất quá đáng, rất ác độc sao?”

Hai tay Long Tư Hạo nâng mặt cô, cúi đầu xuống hôn môi cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Anh không cảm thấy em ác đột, bất kể em biến thành dạng gì, em đều là Hiểu Hiểu anh yêu, hửm?”

Lê Hiểu Mạn cắn môi, lộ vẻ xúc động nhìn Long Tư Hạo, chủ động dâng lên đôi môi hôn anh.

Có thể được anh toàn tâm toàn ý yêu như vậy, cô thật sự rất hạnh phúc.



Buổi tối, Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn đến Hoắc gia.

Trong phòng khách, Hoắc Nghiệp Hoằng chống gậy, ngồi trên sofa sang trọng, vẻ mặt nghiêm túc.

Lý Tuyết Hà, Hoắc Vân Hy, Hạ Lâm đều ngồi thẳng người trên sofa.

Hoắc Vân Hy ngồi khó khăn, anh ta một mực ngưng mắt nhìn bên ngoài phòng khách, thấy Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn cùng đi vào, ánh mắt anh ta thoáng qua tia không vui, sau đó chống gậy đứng lên.

“Mạn Mạn…” Nhìn Lê Hiểu Mạn, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.

Hạ Lâm ngồi bên cạnh thấy anh ta đi về phía Lê Hiểu Mạn, cả người sục sôi, cô ta âm thầm siết chặt hai tay, tận lực đè nén đố kỵ và căm hận với Lê Hiểu Mạn xuống.

Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng vẻ mặt nghiêm khắc, lễ phép gọi: “Ông nội…”

Khuôn mặt già nua của Hoắc Nghiệp Hoằng căng thẳng, nhìn cô một lát, lại nhìn bụng bằng phẳng của cô, thở dài một hơi, mới lên tiếng: “Đang mang thai, ngồi xuống trước đi, đừng đứng.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn kinh ngạc nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, sau đó ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, thấy anh gật đầu với cô, cô mới ngồi xuống sofa.

Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn cô ngồi xuống, liền nhìn Long Tư Hạo, sắc mặt âm trầm nói: “Tư Hạo, vào thư phòng cùng ông, ông có lời muốn nói với con.”

Long Tư Hạo liếc Lê Hiểu Mạn bên cạnh, cau mày, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, môi mỏng khẽ nhấp: “Có lời gì không thể nói ở đây sao?”

Có Lý Tuyết Hà và Hoắc Vân Hy ở đây, anh không yên tâm để một mình Lê Hiểu Mạn ngồi đợi.

Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn thấy ý đồ không muốn lên của anh, sắc mặt âm trầm nhìn Lý Tuyết Hà, thanh âm nghiêm khắc nói: “Còn ngồi đó làm gì? Đi giúp thím Lâm chuẩn bị bữa tối.”

Lý Tuyết Hà nghe vậy, mặt đầy kinh ngạc nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, đưa tay chỉ chính bà: “Ba, ba… ba nói con đi chuẩn bị bữa tối? Con…”

Sắc mặt Hoắc Nghiệp Hoằng cực kỳ kém, thần sắc uy nghiêm: “Cô thế nào? Thân là nữ chủ nhân nhà này, cô phải đi.”

Mặc dù Lý Tuyết Hà không tình nguyện đi, nhưng thấy sắc mặt Hoắc Nghiệp Hoằng ngày càng âm trầm đáng sợ, bà âm thầm đé nèn tức giận trong lòng, nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng nói: “Con biết rồi, con sẽ đi ngay bây giờ.”

Dứt lời, bà đứng lên, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn Lê Hiểu Mạn, đi vào phòng bếp.

“Dì, cháu cũng đi.” Hạ Lâm thấy thế, cũng đi theo.

Hoắc Nghiệp Hoằng thấy Lý Tuyết Hà và Hạ Lâm đều đi, chống gậy đứng lên, vẻ mặt uy nghiêm nhìn Long Tư Hạo: “Cùng ông lên thư phòng.”

Không chờ Long Tư Hạo đáp ứng, ông đã chống gậy lên lầu.

Long Tư Hạo thấy vậy, nheo mắt, cũng không đứng dậy đi lên lầu theo Hoắc Nghiệp Hoằng.

Lê Hiểu Mạn nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng đi lên lầu, rồi nhìn Long Tư Hạo ngồi ngay ngắn không có động tĩnh ở bên cạnh, đưa tay nắm tay anh, mím môi cười: “Tư Hạo, ông nội kêu anh lên thư phòng, nhất định có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, anh yên tâm đi, không cần lo cho em.”

“Được, ở đây chờ anh, anh xuống ngay.” Ánh mắt Long Tư Hạo ôn nhu nhìn cô, cúi đầu hôn lên môi cô ngay trước mặt Hoắc Vân Hy, liền đứng dậy đi lên lầu.