Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Kể từ sau khi biết tin, phương diện kia của anh luôn rất sung mãn, mà hơn một tháng này, Lê Hiểu Mạn luôn nằm bên cạnh anh, anh chỉ có thể ôm cô mà không thể đụng vào. Đối với anh mà nói, không thể nghi ngờ gì đây chính là thống khổ cực điểm.
“Hiểu Hiểu...” Giọng anh trầm khàn, đáy mắt nồng đậm cảm xúc.
Anh vừa hôn vừa cởi quần áo cô, nhưng được một nửa, anh ngừng lại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Anh đi tắm.”
Dứt lời, anh trực tiếp đi vào phòng tắm.
Biết anh đi tắm nước lạnh, Lê Hiểu Mạn nhăn mày, ngồi dậy sửa sang quần áo, vừa chỉnh xong thì có một nữ giúp việc tiến vào cầm theo một chén canh gà hầm táo đỏ mà không có sự cho phép của cô.
Vì sau khi mang thai, Lê Hiểu Mạn vẫn bị thiếu máu, Long Tư Hạo liền bảo phòng bếp ba ngày lại làm cho cô chút canh bổ huyết.
“Thiếu phu nhân...”
Người tiến vào chính là Trần Lan, vừa vào ánh mắt cô liền dò xét, nhưng tìm ai đó.
Nhìn phòng ngủ xa hoa kinh người, đáy mắt cô vừa hâm mộ, vừa ghen tị, cũng có khinh miệt, không phục và cả một tia quỷ dị.
Lê Hiểu Mạn thấy người đi vào mà mắt không ngừng đảo xung quanh, tâm tình cô phức tạp, nhấp nhẹ môi mà không nói gì.
Trần Lan thấy Lê Hiểu Mạn đầu tóc hơi tán loạn, đôi môi sưng đỏ, trên cần cổ trắng nõn có dấu hôn, hẳn chính là dấu vết sau một hồi thân mật, cô âm thầm bấm lòng bàn tay, che giấu sự không vui của mình, cung kính tiến đến, khẽ gật đầu: “Thiếu phu nhân, canh gà hầm táo đỏ...”
Nói đến đây cô ngừng lại, liếc thấy Long Tư Hạo bước ra từ phòng tắm, mặt cô liền biến sắc, cổ tay luống cuống, tự đổ canh gà lên người mình.
“A...”
Cô hét chói tai ngồi trên mặt đất, chén canh rơi xuống đất, mà trước ngực ả thì bị canh táo đỏ làm ướt hết.
Nước mắt tràn mi, cô bày ra bộ dạng ủy khuất nhìn Lê Hiểu Mạn, sau đó khóc nức nở nói: “Thiếu phu nhân, tôi biết mình ngu, mình đáng đánh, lúc ở phòng ăn mới rồi tôi không nên nói gì, đắc tội thiếu phu nhân, nhưng.. Nhưng đây là canh gà nóng hổi, phu nhân... sao có thể đổ luôn lên người tôi như vậy? Thiếu phu nhân, dù tôi là người giúp việc ở đây, nhưng tôi cũng là người, tôi cũng có tôn nghiêm của mình...”
Trần Lan nói xong liền khóc nức lên.
Cô dựng lên một màn này, không thể nghi ngờ là muốn cho Long Tư Hạo thấy được. Lê Hiểu Mạn không coi người giúp việc là người, lòng dạ hẹp hòi, ác độc, cô muốn dùng cách này để ấn tượng của anh về Lê Hiểu Mạn bị giảm bớt.
Nhưng cô không biết Long Tư Hạo lại yêu Lê Hiểu Mạn đến thế nào, cho dù Lê Hiểu Mạn là người độc ác, xấu xa, cũng sẽ chẳng ảnh hưởng chút nào tới tình yêu của anh với cô.
Huống chi, màn kịch nhỏ này sao có thể thoát khỏi ánh mắt đầy cơ trí thông minh của Long Tư Hạo.
Lê Hiểu Mạn thấy Trần Lan chỉ về phía mình khóc lóc kể lể, cô còn chưa cầm vào bát canh kia, vậy mà cô ta nói như vậy, rõ ràng chính là muốn vu khống cho cô.
Mà cái bộ dạng giả khóc này quả thực có mấy phần giống với Hạ Lâm.
Cung đấu kịch ở chỗ đấu kịch, cô thật không nghĩ tới ở nhà có cũng có chuyện “lên kịch bản” như vậy, mà lại còn phát sinh trên người cô nữa.
Cô ta vu khống cô như vậy thì có gì tốt? Mục đích của cô ta là gì?
Ở Hoắc gia, cô chưa từng gặp qua tình huống thế này.
Giờ cũng là thế kỷ hai mươi mốt rồi, vậy mà cái màn kịch này vẫn xảy ra được.
Cô bình thản nhìn nữ hầu kia khóc lúc, không nói gì.
Mà Trần Lan thấy Long Tư Hạo bước tới, cúi đầu khóc lóc còn thảm thiết hơn, nghẹn ngào nói: “Thiếu gia, thật xin lỗi! Tôi không nên vào đây khiến thiếu phu nhân mất hứng, tôi sẽ dọn dẹp chỗ này sạch sẽ.”
Dứt lời, đang muốn đứng lên, Lê Hiểu Mạn lên tiếng.
Cô giương đôi mắt thanh tú liếc xéo Trần Lan trên mặt đất, cười nhạt: “Chỗ này là do cô làm bẩn, phiền cô cúi xuống liếm sạch cho tôi.”
Trần Lan nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn, trong mắt là kinh ngạc cũng không dám tin: “Thiếu phu nhân...”
Sau đó cô lại ngẩng mặt về phía Long Tư Hạo, ủy khuất hy vọng Long Tư Hạo thay cô nói gì đó.
Long Tư Hạo nghe thấy Lê Hiểu Mạn bảo Trần Lan liếm sạch xong thì khẽ neho mắt, ánh mắt thâm thúy, đáy mắt xoẹt qua tia ngạc nhiên, tựa như không nghĩ tới người luôn làm điều tốt như cô lại có thể nói ra những điều này.
Để cho người giúp việc liếm sạch, không tác phong của cô.
Anh không lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt hẹp dài nhìn Trần Lan, trầm giọng: “Còn không mau làm theo?”
Nghe vậy, Trần Lan trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Long Tư Hạo, lại thấy canh gà hầm táo trên thảm, chậm chạp không làm gì.
Đột nhiên cô quỳ xuống, nhìn Lê Hiểu Mạn khóc lóc nói: “Thiếu phu nhân, tôi… tôi... thật xin lỗi, canh gà là do tôi không cẩn thận đổ vào người mình, không liên quan gì đến phu nhân, thật xin lỗi!”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt đứng lên, khẽ cười: “Không muốn liếm cũng được, cởi quần áo ra lau đến khi thảm này khô mới thôi.”
Dứt lời, cô nhướng mày nhìn Long Tư Hạo nãy giờ không lên tiếng, trực tiếp ra ngoài phòng ngủ. Đến cửa, cô ngừng lại, nhìn Trần Lan đang muốn cởi áo khoác ngoài xuống, mím môi cười một tiếng: “Đúng rồi, lau khô xong thì vứt đi, còn nữa, là cô làm hỏng cái thảm này, thảm trị giá bao nhiêu, tự khấu trừ vào tiền lương mỗi tháng của mình, cho đến khi mua đủ tấm thảm này mới thôi.”