Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 367: Trốn tránh, muốn làm đà điểu (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bà cũng không biết tại sao lại tát Sophie một cái, nhưng cứ đến vì nó mà Lê Hiểu Mạn đau lòng, bà nhất thời tức giận liền...

Trong lòng bà không khỏi có chút kì quái, không hiểu tại sao lại vì một người ngoài mà đánh đứa con gái bảo bối của mình.

Có phải bà điên rồi không?

Thu tay, bà tái mặt, nghiêm khắc nhìn Sophie một cái rồi ngồi xuống ghế sô pha màu đỏ.

Sophie thấy bà có vẻ rất tức giận thì đi lên, tủi thân hỏi: “Mẹ, rốt cuộc con làm sai cái gì? Sao mẹ lại đánh con?”

Thẩm Thi Vi nheo mắt lại, tức giận nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi: “Tại sao không nói với mẹ là Lê Hiểu Mạn rất giống mẹ?”

Thấy bà hỏi chuyện này, Sophie hơi run, nhớ lúc cô cho người điều tra Lê Hiểu Mạn, nhìn thấy ảnh chụp đó cũng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng trên đời này có rất nhiều người giống nhau mà, chẳng có gì lạ cả.

Cô ta nhìn Thẩm Thi Vi, hai tròng mắt nâu nhạt đầy tủi thân: “Mẹ, chỉ vì vậy mà mẹ đánh con sao? Trên đời này nhiều người giống nhau lắm, minh tinh còn giống nhau nữa mà, giống như Bạch Bách Hợp giống Vương Lạc Đan, Tôn Phỉ Phỉ giống Tiêu Tường, Nguyễn Kinh Thiên giống Minh Đạo, ngay cả Lục Tiểu Linh Đồng cũng giống Dụ Khả Hân nữa kìa, Lê Hiểu Mạn giống mẹ thì có gì lạ chứ? Đó cũng chỉ là rùng hợp thôi, con cũng đâu cần nói với mẹ?”

Thẩm Thi Vi nhìn đứa con gái bị mình làm hư, áp chế sự tức giận trong lòng, giọng nói cũng dịu đi: “Tới đây!”

Tuy Sophie vẫn còn giận dỗi, nhưng vẫn tới ngồi xuống cạnh Thẩm Thi Vi.

Thẩm Thi Vi nhìn nửa bên mặt có chút sưng đỏ của con gái, đau lòng hỏi: “Còn đau không?”

Sophie rưng rưng gật gật đầu: “Mẹ, mẹ chưa bao giờ đánh con cả, mẹ hôm nay sao vậy?”

Thẩm Thi Vi hạ mắt, đưa tay vuốt ve bên mặt sưng đỏ của cô, dịu dàng nói: “Bảo bối, mẹ xin lỗi. Mẹ không nên đánh con, sau này mẹ sẽ không như vậy nữa.”

Tuy nghe mẹ mình giải thích, nhưng trong lòng Sophie vẫn còn khúc mắc, cô tạm thời không so đo chuyện Thẩm Thi Vi đánh mình, mà sốt ruột hỏi: “Mẹ, mẹ vẫn chưa nói cho con biết, Lê Hiểu Mạn có đồng ý rời khỏi Tư Hạo không?”

Nghe vậy, Thẩm Thi Vi nhớ tới bộ dạng đau khổ không thôi của Lê Hiểu Mạn, vừa rồi nó còn nôn khan, có thể là đã mang thai rồi.

Bà nhìu chặt đôi mày lại: “Mẹ thấy nó đau khổ như vậy chắc sẽ không ở lại bên Glen nữa đâu.”

Sophie vừa nghe, vui sướng hỏi: “Mẹ, thật không?”

Nhìn bộ dạng vui sướng của cô, tuy lòng Thẩm Thi Vi cảm thấy thẹn với Lê Hiểu Mạn, nhưng vẫn cười gật đầu.

Nhưng một giây sau, vẻ mặt bà lại nghiêm túc trở lại.

“Sophie, chuyện như vậy, mẹ không muốn xảy ra lần nữa, mau xóa mấy bức ảnh của con và Glen đi, không được để lộ ra, nếu không gia tộc Nox sẽ mất hết mặt mũi mất.

Lúc mới nhìn ảnh chụp, bà cũng không ngờ đứa con gái dịu dàng của mình lại làm ra chuyện này.

Những ảnh cụp thân thiết đó, ngay cả người mẹ như bà cũng không chấp nhận nổi.

Không có người mẹ nào nhìn ảnh chụp đứa con gái chưa kết hôn của mình thân thiết với người đàn ông khác mà có thể bình tĩnh được cả, đa số đều có chút phẫn nộ.

Bởi vì bà quá yêu thương đứa con gái này, cho nên lúc nhìn thấy ảnh chụp, bà cũng chỉ dạy dỗ vài câu, nhưng bà tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa.

Nếu không phải vì không phải vì hạnh phúc của con gái, hôm nay bà cũng không xuất hiện tại gian phòng này.

“Con biết rồi.” Sophie cúi đầu nói, ánh mắt hiện lên sự quỷ dị, dường như lại có một kế hoạch nào đó.

...

Từ lúc ròi khỏi nhà hàng Victoria, Lê Hiểu Mạnliền tiện tay gọi một chiếc tãi, không nói với tài xế là đi đâu mà chỉ cầm di động, không ngừng khóc.

Trong đầu cô không ngừng quay cuồng những hình ảnh thân mật của Long Tư Hạo và Sophie.

Lòng cô đau đớn không thôi.

Mà vẻ mặt mê say của Sophie lại càng như là một hung hăng khoét cắt lòng của cô, khiến cô đau đớn đến tận xương tủy.

Cô cắn chặt môi dưới, cố gắng không cho mình khóc thành tiếng, nhưng không tài nào nín được, vẫn thấp giọng khóc ra.

Lái xe ngồi trên muốn hỏi cô đi đâu, nhưng thấy cô khóc đau lòng như vậy cũng không hỏi.

Dạo một vòng qua con phố buôn bán phồn hoa, Lê Hiểu Mạn đã khóc đến hai mắt sưng đỏ.

Đột nhiên, di động trên tay cô vang lên.

Đôi mắt ngập nước của cô nhìn vào bốn chữ “ông xã tương lai”, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Cô không nghe điện thoại, cứ mặc cho điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác.

Chuông điện thoại reo nhiều đến mức mà tài xế còn phải quay đầu nhìn Lê Hiểu Mạn: “Tiểu thư, điện thoại của cô kêu kìa, cãi nhau với bạn trai sao?”

Lê Hiểu Mạn không trả lời lái xe mà đưa tay tắt điện thoại.

Lái xe không nghe thấy di động của cô kêu nữa thì hỏi: “Tiểu thư, chúng ta đi đâu?”

Lê Hiểu Mạn vẫn không trả lời lái xe mà nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời ngả về tây, cô đột nhiên bảo lái xe dừng lại.