Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 366: Phu nhân rất giống cô ấy (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô không biết vì sao, có lẽ là vì Long Tư Hạo từng chạm qua cô, có lẽ là vì cô không chấp nhận được việc sau khi Long Tư Hạo chạm qua vào cô lại đụng vào người khác.

Tóm lại, Long Tư Hạo và Sophie khiến cô ghê tởm.

Một người luôn miệng nói vĩnh viễn không phản bội cô, một người lại nói yêu người đàn ông của cô, muốn cô đừng bao giờ phản bội anh, thế nhưng đều ngoài dự kiến phản bội cô.

Trên đời này nếu ngay cả Long Tư Hạo cũng không thể tin, vậy cô còn tin được ai đây.

Lúc này cô bị đả kích còn hơn việc Hoắc Vân Hy ngoại tình.

Cô chỉ cần tưởng tượng đến tất cả những chuyện khiến cô rung động và cảm động Long Tư Hạo, trái tim cô lại như bị xé nát.

Cô không thể thừa nhận, không thể chấp nhận Long Tư Hạo cũng sẽ phản bội cô.

Cô đột nhiên cảm thấy cả thế giới của mình đều tan vỡ, ấm áp và hạnh phúc Long Tư Hạo mang lại cho cô lập tức trở thành lưỡi dao sắc bén hung hăng lăng trì trái tim cô, mỗi nhát dao đều đâm vào cốt tủy, đau đến mức cô không dám hô hấp.

Bởi vì mỗi lần hô hấp dường như đều lan đến toàn bộ kinh mạch của mình, đau đến mức khiến cô hít thở không thông.

Cô từng có được bao nhiêu hạnh phúc nhờ Long Tư Hạo, giờ phút này càng vì anh phản bội mà đau lòng bấy nhiêu.

Còn hơn tổn thương Hoắc Vân Hy gây ra cho cô, tổn thương Long Tư Hạo tạo lên lớn hơn ngàn lần vạn lần.

Trèo càng cao ngã càng đau, đơn giản là Long Tư Hạo cho cô hạnh phúc vô tận, đưa cô lên quá cao, giờ phút này ngã xuống cũng đau đến cốt tủy.

Mà Hoắc Vân Hy sau khi kết hôn rất lãnh đạm với cô, có lẽ trong tiền thức cô đã chuẩn bị tâm lý, cô không bị Hoắc Vân Hy đưa lên cao, cho nên khi ngã xuống tuy đau nhưng cũng không phải không chịu được.

Hai mắt cô đầy lệ, khuôn mặt nhỏ biểu tình bi thống không thôi, cô buồn nôn đồng thời gần như sụp đổ tan vỡ, ức chế không được thấp giọng khóc.

Trầm Thi Vi ngồi trên sô pha đỏ đậm thấy Lê Hiểu Mạn thống khổ không thôi, hơn nữa không ngừng nôn khan mặt mày đỏ bừng, trái tim bà không hiểu sao nhói lên, đôi mắt không tự giác xẹt qua chút đau lòng.

Bà đứng lên, đến trước mặt Lê Hiểu Mạn, đưa tay đỡ cô đứng lên, nhíu mày an ủi nói: “Lê tiểu thư, tôi biết xảy ra chuyện như vậy cô không chấp nhận nổi, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, cô có đau lòng cũng không có ích gì, nghĩ thoáng hơn một chút đi.”

Lê Hiểu Mạn đột nhiên có chút chán ghét đẩy Trầm Thi Vi ra, đứng lên, đôi mắt ngập nước lạnh lẽo nhìn bà: “Bà với Sophie có quan hệ gì?”

Phẫn nộ và chán ghét rõ ràng trong mắt cô khiến trái tim Trầm Thi Vi không hiểu sao nhói lên, bà nhíu mày, hơi cảm thấy xấu hổ với cô, giọng nói ôn hòa không tự giác mang theo ý xin lỗi: “Lê tiểu thư, tôi là mẹ Sophie.”

“Bà là mẹ cô ta?”

Nghe nói như thế, không biết vì sao, trong lòng Lê Hiểu Mạn cũng đau, đôi mắt cô đẫm lệ lạnh lẽo nhìn Trầm Thi Vi, trong lòng không hiểu sao càng thêm bi thương, bi thương khiến cô chỉ muốn khóc to lên.

“Vậy bà muốn thế nào?”

Lúc hỏi ra những lời này, nước mắt Lê Hiểu Mạn đã rơi như mưa, bi thống và chất vấn trong mắt cô khiến tim Trầm Thi Vi co rút.

Không hiểu sao bà càng cảm thấy áy náy, không dám đối diện với ánh mắt chứa đầy bi thống mang theo chất vấn của cô.

Bà ra vẻ trấn định ngồi lên sô pha, tầm mắt nhìn về nơi khác, thanh âm ôn hòa nói: “Lê tiểu thư, Sophie là con gái duy nhất của tôi, tôi không muốn nó bị tổn thương, nó rất yêu Glen, cũng chính là Tư Hạo, giờ nó đã là người của Glen, tôi là kiểu người truyền thống, đương nhiên con gái tôi cũng vậy, nó chỉ có thể gả cho Glen, tôi hy vọng Lê tiểu thư có thể buông tay, tôi biết điều này đối với Lê tiểu thư rất không công bằng, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Tư Hạo, cô nói cái giá đi!”

Câu cuối cùng của bà hoàn toàn vũ nhục nhân cách Lê Hiểu Mạn.

Vốn khi nhìn thấy ảnh Long Tư Hạo thân thiết với Sophie trên giường đã đủ khiến cô sụp đổ, giờ này lại nghe thấy Trầm Thi Vi vũ nhục nhân cách mình, người vốn có lòng tự trọng rất mạnh như cô càng bị đả kích trầm trọng.

Không biết vì sao, Trầm Thi Vi nói ra những lời này khiến cô cực kỳ khó chịu, vô cùng đau lòng.

Cô cắn chặt môi dưới, không bao giờ muốn nói thêm một lời với Trầm Thi Vi nữa, không bao giờ muốn nhìn bà thêm một cái nào nữa, cầm túi xách mở cửa, khóc chạy đi ra ngoài.

Bi thống không thôi khiến cô không phát hiện ra Sophie đang đứng bên ngoài căn phòng.

Mà Sophie thấy cô khóc chạy rời đi, khóe môi nhếch lên nụ cười đã thực hiện được.

“Lê tiểu thư...”

Trầm Thi Vi đuổi theo, thấy Lê Hiểu Mạn đã chạy mất bóng, đôi mày lá liễu của bà nhíu chặt.

“Mẹ, cô ta đi rồi, mẹ còn tìm làm gì? Cô ta có đồng ý rời khỏi Tư Hạo không?” Sophie nheo mắt nhìn Trầm Thi Vi, cười hỏi.

Trầm Thi Vi thu lại ánh mắt, kéo Sophie vào phòng, đóng cửa lại liền cho Sophie một cái tát.

“Bốp...”

Tiếng vang thanh thúy đột ngột vang lên trong phòng.

Bị ăn một cái tát, Sophie một tay ôm nửa mặt bị đánh, quên mất đau đớn, đôi mắt nâu nhạt không dám tin nhìn người mẹ chưa từng ra tay đánh mình này.

Hơn nửa ngày, cô mới lấy lại tinh thần, đôi mắt nâu nhạt chứa đầy nước mắt ủy khuất, kinh ngạc khóc hô: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Con làm sai cái gì? Sao mẹ lại đánh con?”

Trầm Thi Vi bị cô vừa khóc vừa hô quay qua, nhìn tay mình giơ lên, ngay cả chính bà cũng cảm thấy bất ngờ.