Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn hơi do dự, ngước mắt nhìn Long Tư Hạo: “Ông nội nói tình trạng Hoắc Vân Hy có biến chuyển, ông muốn tới bệnh viện, chúng ta...”
Cô dừng lại, mới lên tiếng: “Đi xem một chút đi!”
Đôi mắt Long Tư Hạo thu lại, liếc nhìn cô một hồi, mới nhàn nhạt kêu: “Được!”
Thấy anh nói xong, Lê Hiểu Mạn ngước mắt chăm chú nhìn anh, tròng mắt nheo lại hỏi: “Anh không tức giận?”
Mới vừa cô nói phải đi chăm Hoắc Vân Hy, không phải anh rất tức giận sao?
Long Tư Hạo thu mắt, đôi mắt lộ vẻ cưng chiều nhìn Lê Hiểu Mạn, động tác ôn nhu nhéo chiếc mũi ngọc của cô, thanh âm trầm thấp không quên ôn nhu: “Nha đầu ngốc, anh giống như người thích tranh cãi vô lý sao? Nếu em đã giải thích rõ em chăm sóc Hoắc Vân Hy như em bé, anh tại sao phải nổi giận?”
Dứt lời, bàn tay trắng nõn của anh nhẹ nhàng vuốn ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong đôi mắt nhìn cô biến hóa tình cảm: “Hiểu Hiểu, tức giận bởi vì quan tâm em, vô luận anh có giận em, anh đối với em yêu cũng chỉ tăng chứ không giảm”
“Tư Hạo...” Lê Hiểu Mạn lộ vẻ xúc động nhào vào trong ngực Long Tư Hạo, ôm chặt anh, đôi mắt trong suốt hòa hợp nổi lên một tầng sương mù, giờ phút này cô lộ vẻ xúc động rất muốn khóc, hạnh phúc muốn khóc.
Long Tư Hạo cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô, thanh âm trầm thấp không quên ôn nhu: “Tốt lắm, chúng ta đi thôi? Hửm?”
Lê Hiểu Mạn gật đầu, cùng Long Tư Hạo xuống xe vào bệnh viện.
Tình trạng của Hoắc Vân Hy có biến chuyển tốt, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, từ phòng bệnh giám sát quan trọng chuyển đến phòng bệnh Vip bình thường, tuy trước mắt không có tỉnh lại, nhưng thỉnh thoảng sẽ có tình huống thân thể co rút, bác sĩ nói đây là dấu hiệu tốt, nói anh sẽ không biến thành người không tri không giác, khả năng tỉnh lại rất lớn.
Lúc Hoắc Nghiệp Hoằng chạy tới bệnh viện, Hoắc Vân Hy đã được chuyển đến phòng bệnh VIP.
Bởi vì ông lớn tuổi, không thích hợp thức đêm, ông để anh ở bệnh viện để bác sĩ trông coi cùng quan sát mấy ngày, nhưng thân thể anh không đáng ngại, trời vừa sáng liền trở về Hoắc gia.
Lý Tuyết Hà không tới bệnh viện, Lê Hiểu Mạn chỉ có thể ở lại chăm sóc, Long Tư Hạo cũng chỉ có thể ở lại cùng cô.
Hai người ngủ ở phòng khách trong phòng bệnh VIP
Sau khi trời sáng, Lạc Thụy đưa tới bữa sáng, đều là những món Lê Hiểu Mạn bình thường thích ăn, hơn nữa là do mẹ Lê Tố Phương của cô tự mình làm, nhưng cô chỉ nhìn vì không đói bụng.
Liếc nhìn bàn uống trà bày những chiếc dĩa tròn, cơm thịt xào tương ớt nhân bánh cùng với bánh bột mì, đôi mày thanh tú của cô chau lại, trong dạ dày một trận sôi trào.
Long Tư Hạo ngồi bên cạnh cô thấy vậy, đôi mắt hẹp dài lo lắng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, sao vậy?”
Lê Hiểu Mạn cau chặt mày, ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, cười yếu ớt nói: “Không sao, có thể do hôm qua ăn quá nhiều, tạm thời vẫn chưa đói, anh ăn trước đi!”
Long Tư Hạo thấy cô đối với các loại thức ăn như không đói bụng, đặt một bên đưa rượu ủ thành viên thuốc đưa cho cô: “Hiểu Hiểu, bữa sáng không thể không ăn, khác có thể không ăn, nhưng buộc phải ăn cái này, hửm?”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn rượu ủ thành viên thuốc trong tay anh, khẩu vị tựa hồ mở ra một ít, mới nhận lấy.
Long Tư Hạo thấy cô uống rượu cất viên, tựa hồ ăn rất ngon, đôi mắt hẹp dài đôi mắt thăm thẳm nhìn cô, thanh âm trầm thấp trong vắt: “Hiểu Hiểu, khẩu vị em gần đây thật giống như có thay đổi?”
“Có không?” Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh: “Anh còn không mau ăn, một hồi không phải anh muốn đến công ty sao?”
Lê Hiểu Mạn ăn một chén rượu cất viên, Long Tư Hạo đem những thứ khác bọc lại.
Ăn bữa sáng xong, Long Tư Hạo liền đến công ty.
Anh vốn là tổng giám đốc TE, hiện tại phải tạm thời tiếp quản Hoắc thị, cộng thêm thời gian trước cổ phiếu Hoắc thị giảm xuống rồi ngưng đọng, lại bị các đợt phong ba kiểm tra linh tinh, vì vậy khi anh tiếp nhận, có rất nhiều chuyện phải xử lý, phải làm rất nhiều.
Long Tư Hạo đến công ty chỉ còn Lê Hiểu Mạn, liền bưng nước nóng lau lau chùi mặt cho Hoắc Vân Hy.
Lúc lau tay anh, ngón áp út và ngón út của Hoắc Vân Hy có chút rung nhẹ.
Thấy thế, cô ngẩn ra, lập tức nâng mắt nhìn Hoắc Vân Hy, thấy lông mi anh hơi động, giống như sắp tỉnh lại.
“Hoắc Vân Hy... Hoắc Vân Hy...”
Cô kêu hai tiếng, Hoắc Vân Hy tựa như không phải tỉnh, một mực không mở mắt.
Đôi mắt Lê Hiểu Mạn như nước trong veo nhìn chăm chú anh: “Hoắc Vân Hy, anh tỉnh lại đi! Tôi không hận anh, không oán anh, những chuyện trước kia tôi sẽ không so đo nữa, chỉ cần anh tỉnh lại.”
Cô nói xong lời này, hai tròng mắt Hoắc Vân Hy dần dần ướt, từ từ mở mắt ra, ánh mắt khóa chặt cô, thanh âm khàn khàn mang một tia nức nở: “Mạn...Mạn Mạn, em... em thật không so đo?”
“Anh... Anh tỉnh thật?” Lê Hiểu Mạn thấy anh tỉnh lại, trong đôi mắt trong suốt như trào ra một vẻ kinh ngạc, chấn kinh nhìn anh lát sau mới mở giọng ôn hòa nói: “Tôi không tính toán, chuyện trước kia hết thảy đều cho nó qua đi!”
Ý cô nói là hoàn toàn đem Hoắc Vân Hy ra khỏi sinh mạng, chẳng qua Hoắc Vân Hy nghe không hiểu được.