Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn nhướng mày, nhìn anh cười: “Em cảm thấy anh có tiềm chất làm vỏ xe phòng hờ, anh bồi em, em bồi anh ấy, có gì là không thể? Em cảm thấy như vậy rất tốt.”
Long Tư Hạo thấy mi mắt cô lộ vẻ cười, đôi mắt hẹp dài âm u híp lại, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô: “Em nói lại lần nữa?”
“Vỏ xe phòng hờ, anh chăm em, em chăm... Ưm...”
Long Tư Hạo không đợi cô nói hết, đột nhiên cúi đầu xuống phủ kín đôi môi cô, mang theo trừng phạt mà hôn cô.
Anh gặm cắn môi lưỡi của cô, xâm nhập sâu vào, bá đạo, cuồng dã, thậm chí có chút thô bạo.
Lê Hiểu Mạn bị đau đôi mày thanh tú chau chặt lại, hai cánh tay mảnh khảnh níu chặt áo sơ mi của anh.
Cô không có đẩy anh ra, mặc cho anh hôn, mặc cho anh phát tiết cơn giận của anh.
Cho đến khi cô không thở nổi, cô mới vung tay đấm nhẹ lên ngực to lớn của anh: “Ưm... Tư... Tư Hạo...”
Nhận ra được cô sắp nghẹt thở, Long Tư Hạo mới trừng phạt cắn cánh môi của cô, sau đó rời khỏi môi cô giữ khoảng cách, ánh mắt trầm trầm nhìn cô.
Lê Hiểu Mạn hít thở sâu, đợi hơi thở ổn định, ngước mắt đối mặt với ánh mắt thâm trầm của anh, giọng nghiêm túc nói: “Có chuyện anh hiểu lầm, em đối với Hoắc Vân Hy không phải là nhớ mãi không quên, em đã không thương anh ấy, em chỉ chăm sóc anh ấy, chẳng qua vì khi còn bé, chỉ như vậy mà thôi, hiện giờ anh ấy đối với em cái gì cũng không phải, anh ấy là người đáng thương, em đã buông xuống tất cả tình cảm với anh ấy, bao gồm hận, Tư Hạo, không biết vì cái gì anh đột nhiên lại cho rằng em đối với anh ấy là nhớ mãi không quên, nhưng mà anh cảm thấy em không hận anh ấy, không oán trách anh ấy, em đối với anh ấy còn yêu sao? Em đã thông suốt hoàn toàn để loại bỏ anh ấy ra khỏi sinh mạng em, vừa rồi em không nên nói anh tùy hứng, người tùy hứng là em, bởi vì có anh sủng ái và bao dung, cho nên em mới dám ở trước mặt anh tùy hứng.”
Dứt lời, cô chăm chú nhìn Long Tư Hạo, chú ý vẻ mặt của anh, lại thấy anh nghe xong lời cô lại thờ ơ, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn như cũ căng thẳng, vẻ mặt trầm lãnh, toàn thân như bao phủ một hàn khí.
Lê Hiểu Mạn híp mắt, hoá ra lời cô nói lại như nói nhảm, anh lại không có bất kỳ phản ứng?
Trong lòng một đoàn lửa giận tràn ra, ánh mắt cô cáu giận trợn mắt nhìn anh, chuẩn bị đẩy cửa xuống xe, cổ tay mảnh khảnh liền bị Long Tư Hạo nắm chặt.
Cô híp mắt, muốn để yên cho anh nắm tay, liền bị Long Tư Hạo kéo vào trong ngực.
Tròng mắt anh, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn cô, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ vuốt ve khóe môi sưng đỏ của cô, môi mỏng mím chặc: “Em vừa nói đều là thật?”
Lê Hiểu Mạn ngước mặt trợn mắt nhìn anh: “Giả.”
Đôi mắt Long Tư Hạo co lại, môi mỏng kề sau tai cô, thanh âm trầm thấp: “Vậy lời em nói đối với cậu ta nhớ không quên là cố ý chọc giận anh?”
Ánh mắt Lê Hiểu Mạn cáu giận trợn mắt nhìn anh, sau đó dời đi không nhìn tới anh, môi hồng nhẹ mân: “Không phải!”
Đôi mắt hẹp dài âm u của Long Tư Hạo híp lại, ánh mắt lấp lánh nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh phải nghe lời thật của em.”
“Em nói thật...Ưm...”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, lần nữa cúi đầu xuống chiếm hữu phủ lên môi cô, lần này anh hôn rất nhẻ nhàng, bàn tay trắng nõn thon dài khẽ luồn năm ngón tay vào tóc cô, nhẹ nhàng nắm chặt gáy cô.
Lê Hiểu Mạn hơi sợ run lên, liền nhắm hai tròng mắt, hai tay mảnh khảnh vòng sau cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Trong xe lạnh như băng bầu không khí dần dần trở nên ấm áp ấm áp.
Hai người hôn nhẹ nhàng cũng dần dần trở thành hôn kịch liệt.
Đột nhiên, chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt đứt hai người.
Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng đẩy Long Tư Hạo, thở hổn hển liếc nhìn anh: “Tư Hạo, điện thoại của anh reo, nghe điện thoại trước.”
Long Tư Hạo không buông cô ra, môi mỏng như cũ phủ trên môi hồng của cô, cầm lấy điện thoại thấy là Sophie gọi.
Đôi mắt hẹp dài của nh híp ại, liền cúp điện thoại, sau đó tắt nguồn điện thoại, ánh mắt nóng bỏnh nhìn Lê Hiểu Mạn, thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn: “Hiểu Hiểu, chúng ta tiếp tục, ưm? “
Dứt lời, anh đang muốn hôn cô, nhưng ông trời lại giống như muốn cùng anh đối nghịch vậyx điện thoại của Lê Hiểu Mạn lại đột ngột vang lên.
Sợ run lên, Lê Hiểu Mạn cầm lấy điện thoại ra thấy là Hoắc Nghiệp Hoằng gọi, cau mày lại, cô mới nhận.
“Ông nội...”
Cô vừa mới nói, Hoắc Nghiệp Hoằng liền vội vàng nói: “Mạn Mạn, cháu có phải không ở bệnh viện hay không? Bác sĩ Hà mới vừa gọi tới, nói Vân Hy có chuyển biến tốt, ông nội lập tức chạy tới bệnh viện, cháu cũng tới đi!”
Hoắc Nghiệp Hoằng nói xong cũng gấp vội vàng cúp điện thoại.