Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Dinah cũng hâm mộ nói: “Sau này lúc tôi kết hôn, tôi nhất định phải tổ chức một hôn lễ long trọng hơn thế này mới được.”
Tưởng Y Y tò mò nhìn về phía cô: “Cô muốn tự mình tổ chức hôn lễ sao? Không phải là chú rể à?”
Nghe cô nhắc tới chú rể, Lăng Dinah liền vô thức nhìn sang Lạc Thụy trong đoàn phù rể.
Mà Lạc Thụy lại cứ nhìn thẳng về phía trước, không thèm để ý cô một cái.
Lúc này anh đang nói chuyện với Lăng Hàn Dạ.
“Lăng thiếu, lần sau cậu cử hành hôn lễ, nhất định không được kém hơn thế này đâu đấy.”
Lăng Hàn Dạ nhếch môi cười: “Yên tâm, có Long thiếu tham khảo, mình nhất định sẽ cho vợ tương lai của mình một hôn lễ long trọng hơn nữa.”
Dứt lời, anh theo bản năng nhìn về phía Lâm Mạch Mạch.
Mà Lâm Mạch Mạch cũng nhìn thẳng về phía trước, không hề để ý đến anh.
Bởi vì Lâm Mạch Mạch hôm nay làm phù dâu, cho nên Ngụy Vũ Bân được Ngụy Tử Đình chăm sóc.
Đoàn phù dâu ngoài ba mỹ nhân Lâm Mạch Mạch, Tưởng Y Y, Lăng Dinah thì còn có Hỏa Mân Côi, Bạch Toa và Ô Toa.
Đoàn phù rể ngoài Lạc Thụy và Lăng Hàn Dạ thì còn có Cowan, Khâu Đặc, Đan Khắc và Y Trạch.
Pháo mừng phun ra xong,, Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo cũng đi qua từng cổng vòm hoa bước vào đại sảnh hôn lễ.
Tiếng nhạc vang lên, cửa đại sảnh cũng bắt đầu mở ra.
Long Tư Hạo cười khẽ, nhìn chăm chú vào Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu, lát nữa vào nhất định không được nháy mắt đâu đấy.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn tò mò nhìn anh gật gật đầu, sau đó keo tay anh đi vào.
Đi vào, cô lại kinh sợ một lần nữa.
Tất cả rung động trước đó đều không bằng một góc rung động mà đại sảnh mang đến cho cô.
Đại sảnh yến hội tràn ngập cảm giác thần thánh, mộng ảo và lãng mạn của thiên đường.
Hiện trường hôn lễ dùng tất cả 3000 chùm đèn huỳnh quang, treo 80 nghìn viên thủy tinh Swarovski cùng với 3000 con hạc trang trí, cảnh tượng mộng ảo như tiên cảnh, khiến người ta rung động không thoát ra được, sững sờ, như lạc vào cung điện thủy tinh xa hoa.
3000 chùm đèn huỳnh quang gắn lên trần nhà, rung rinh, Swarovski thủy tinh trang trí nhìn như mưa sao băng.
Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy 3000 con hạc bên trên, cực kì duy mĩ mộng ảo.
Tân khách cũng cực kì rung động vì khung cảnh này, mọi người đều òa lên tán thưởng.
Tiểu Nghiên Nghiên, Tiểu Dương Dương, Lâm Mạch Mạch, Tưởng Y Y, Lăng Dinah cũng rung động không thôi.
“Trời ạ, đây có phải thiên đường không vậy?” Tưởng Y Y há to mồm, thán phục.
“Chỗ này còn giống thiên đường hơn cả thiên đường ấy chứ.” Lăng Dinah sững sờ nhìn đại sảnh hôn lễ, vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Lâm Mạch Mạch nhìn thấy nơi mộng ảo này thì mắt cũng ươn ướt, Mạn Mạn nhà cô thật sự vô cùng hạnh phúc, gả cho 1 nam thần chân chính.
Long Tư Hạo tốn tâm tư với buổi hôn lễ này như vậy, cũng đủ chứng minh anh thật lòng yêu Mạn Mạn, yêu đến mwuc có thể trả giá tất cả vì cô.
Tiểu Long Dập tay trong tay với Tiểu Nghiên Nghiên quay đầu nhìn về phía Long Tư Hạo, chớp mắt: “Ba, chỗ này đều do ba bố trí sao? Rất khá rất khá...”
Lê Hiểu Mạn rung động nhìn Long Tư Hạo, muốn hỏi có phải anh tự mình bố trí hôn lễ này không thì Lạc Thụy đi ra.
Anh cười nhìn Lê Hiểu Mạn, nói: “Tổng giám đốc phu nhân, đại sảnh hôn lễ này rất đẹp phải không? Là do đích thân tổng giám đốc thiết kế và bố trí đấy, 3000 trùm đèn huỳnh quang, 80 nghìn viên thủy tinh Swarovski và 3000 con hạc giấy, do đích thân tổng giám đốc tự tay gập đó, vì 3000 con hạc giấy này, tổng giám đốc thậm chí còn không được ngủ, phải dành rất nhiều đêm mới làm ra được.”
Nghe Lạc Thụy nói Long Tư Hạo vì gập hạc giấy mà không được ngủ, hai mắt Lê Hiểu Mạn lập tức ươn ướt, trong lòng cảm động không thôi.
Cô rưng rưng nhìn anh, ánh mắt thâm tình mà cảm động, giọng điệu đau lòng: “Tư Hạo, anh... sao anh lại làm khổ mình như vậy? Muốn gập hạc giấy sao không để em gập cùng?”
Long Tư Hạo nhìn cô yêu chiều, cầm chặt bàn tay đi lụa trắng của cô, ôn nhu: “Bởi vì anh muốn cho em kinh hỉ, hôm nay là sinh nhật em, hôn lễ là món quà đầu tiên anh tặng em, em hài lòng không?”
Lê Hiểu Mạn nghe anh nói, hốc mắt càng ướt, thì ra anh chọn hôm nay để cử hành hôn lễ, là vì muốn biến hôn lễ của họ hành quà sinh nhật của cô.
Đây chính là món quà sinh nhật quý giá nhất đời này cô nhận được.
Đôi mắt đẹp đong đầy nước mắt hạnh phúc, cô cười nói: “Tư Hạo, em hài lòng, cực kì hài lòng, hôn lễ này là món quà sinh nhật thần kì nhất trong cuộc đời của em, Tư Hạo, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã bỏ tâm tư để chuẩn bị hôn lễ của chúng ta như vậy, cảm ơn anh đã tặng em món quà sinh nhật ý nghĩa thế này.”
Lạc Thụy thấy cô hai mắt đẫm lệ mông lung, nhíu mày nói: “Tổng giám đốc phu nhân, cô đừng cảm động vội, sau vẫn còn kinh hỉ nữa cơ, đúng rồi, tôi quên không nói cho tổng giám đốc phu nhân biết, trong 3000 con hạc giấy kia đều viết 1 câu, tổng giám đốc phu nhân muốn biết là gì không?”
Lê Hiểu Mạn đang định hỏi thì Lạc Thụy đã nói: “Là anh yêu em, My sunny girl, còn có, ưm...”
Lăng Hàn Dạ đứng bên cạnh không đợi anh nói xong đã che kín miệng anh lại: “Cậu còn nói nữa thì hôn lễ không cần cử hành nữa đâu.”
Dứt lời, anh lại nhìn Lê Hiểu Mạn nói: “Long phu nhân, Long thiếu rất thật lòng với cô, đời này cô nhất định không được phụ cậu ấy, cô có biết hiện trường hôn lễ có truyền thông của bao nhiêu quốc gia không? Hơn... ưm...”
“Anh...” Lăng Dinah đột nhiên lên tiếng cắt ngang anh mình: “Anh không để người khác nói, nhưng mình lại nói không ngừng, anh còn nói nữa thì hôn lễ không cần cử hành nữa đâu.”
Lăng Hàn Dạ thấy em gái mình còn chưa gả cho Lạc Thụy đã bắt đầu nói giúp cậu ta thì lườm cô một cái, nha đầu chết tiệt, chưa lập gia đình đã bênh người ta rồi.
Anh cũng không nói thêm nữa, đứng về chỗ mình.
Hôn lễ tiếp tục tiến hành, trong đại sảnh to lớn, tân khách đều đã ngồi xuống.
Long Đằng Thiên đi đến, dẫn đầu ngồi xuống, sau đó là đám người Long Quân Triệt, Thẩm Thi Vi, Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác.
Ngồi ở hàng đầu đều là dòng tộc Long thị, Hoắc thị, sau đó là người thân ở Lê gia.
Sau đó mới là tân khách tham gia hôn lễ.
Mà hiện trường hôn lễ có truyền thông của mấy chục quốc gia, Mỹ, Anh, Pháp, Hàn, Malaysia, New Zealand, Đan Mạch, Bỉ, Panama, vân vân.
Phóng viên của những quốc gia này đều là đặc biệt tìm tới.
Khúc ca vang trong hôn lên lại vang lên, Long Tư Hạo tự mình dẫn theo Lê Hiểu Mạn bước từng bước qua thảm đỏ đi đến lễ đài.
Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Dương Dương nắm tay rắc hoa hồng đi phía trước, trên mặt hai đứa trẻ đều là vẻ hạnh phúc ngập tràn.