Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 1057: Hôn lễ hoàng kim, phát trực tiếp toàn cầu

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mọi người lần lượt ngồi vào xe.

Khi xe hoa chậm rãi chạy ra khỏi biệt thự Nguyệt Hồ, Lê Hiểu Mạn ngồi trong xe lại kinh sợ.

Hai bên đường ngoài biệt thự đứng chật kín người, trong tay họ đều cầm một quả bóng in chữ chúc phúc và đầu bạc răng long, cảnh tượng khiến người ta vô cùng rung động.

Lê Hiểu Mạn trừng mắt, ngơ ngẩn nhìn nhóm người cầm bóng bay bên ngoài, kinh ngạc hỏi: “Tư Hạo, bọn họ...”

Long Tư Hạo nắm chặt tay cô, cong môi cười: “Bọn họ đang chúc phúc cho chúng ta đấy.”

Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn cầm lại tay anh, không nói gì nữa mà dựa vào bờ vai to lớn vững vàng, đôi mắt ươn ướt.

Tư Hạo của cô chú tâm chuẩn bị hôn lễ cho họ như vậy, chứng minh anh cực kì yêu cô, cô cũng cực kì cực kì cảm động.

Lê Hiểu Mạn càng rung động hơn khi người dân cầm bóng bay hai bên đường vẫn cứ kéo dài mãi.

Cứ cách 50 mét là có người cầm rất nhiều bóng bay, nhìn như một bó hoa tươi khổng lồ, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, khiến người ta rung động.

Mà điều hoành tráng nhất không phải là người dân cầm bóng bay đứng hai bên đường, mà là đội xe sang trọng xếp hàng dài.

Tổng cộng có 199 chiếc xe, gồm 100 chiếc xe máy Harley phân khối lớn và 5 chiếc Rolls-Royce Phantom mở đường, 30 chiếc Rolls-Royce Gust theo sau, tiếp đến là 30 chiếc Lamborghini, 20 chiếc Ferrari, Bentley và Land Rover đi sau cùng.

Còn có 300 vệ sĩ hộ tống dọc đường.

Đoàn xe xa hoa chia làm ba phần, hai bên là xe hộ tống, ở giữa là xe hoa, cùng đoàn xe phù dâu phù rể.

Hôn lễ hoàng kim thế này, gần như là hấp dẫn toàn bộ người dân thành phố K tới xem, thế nên dọc đường vô cùng náo nhiệt.

Không chỉ có thợ chụp trên mặt đất, mà còn có fly cam, hơn nữa hôn lễ này của hai người còn được phát trực tiếp toàn cầu.

Màn hình lớn bên ngoài các cao ốc trong thành phố cũng là hình ảnh hôn lễ hoàng kim lần này.

Một màn này thật sự khiến Lê Hiểu Mạn rung động không thôi.

Hôn lễ của họ cực kì long trọng, long trọng đến mức người dân nào trong thành phố K cũng có thể chứng kiến.

...

Đội xe sang trọng đi một vòng qua trung tâm thành phố đến nơi tổ chức hôn lễ --- khách sạn thế kỉ LN gần ngoại ô.

Khách sạn thế kỉ này vừa được xây dựng xong, khách sạn vẫn còn chưa chính thức khai trương.

Mà khách sạn này chính là được sinh ra vì hôn lễ hoàng kim hôm nay, mới thì công mấy tháng trước, mới hoàn thành hôm qua.

Nơi chiếm diện tích lớn nhất chỗ này chính là quảng trường xanh hóa.

Lúc này quảng trường xanh hoá đã có rất nhiều khách khứa, xung quanh được trang trí cực kì đẹp mắt, thần thánh, tinh xảo.

Thảm đỏ được trải dài từ ngoài khách sạn vào đến tận trong.

Trên thảm đỏ, cứ cách một đoạn là có cổng vòm bằng hoa, tầng tầng lên cao, càng vào, cổng vòm càng cao lên.

Càng khiến người ta thán phục chính là pháo bông cháo mừng đỏ thẫm hai bên thảm đỏ.

Những quả pháo này được sắp xếp chỉnh tề, giống hệt như một quả pháo lớn, ống tròn hướng lên trên, cực kì đồ sộ thần thánh.

Trên quảng trường bày hơn trăm bàn tiệc, trang trí màu trắng duy mĩ mà thánh khiết, sau lưng mỗi chiếc ghế đều được trang trí nơ bướm đỏ tươi, khiến quảng trường tăng thêm vẻ vui mừng.

Xe hoa đên ngoài khách sạn liền dừng lại.

Hôn lễ hôm nay, bởi vì Lê Hiểu Mạn không hề biết trước cho nên vẫn cứ tưởng hôn lễ sẽ được tiến hành ở biệt thự Hồ Thủy Lộ.

Xe hoa dừng lại, cô ngồi trong xe nhìn mấy chữ “Khách sạn thế kỉ LN”, đôi mắt hiện lên sự nghi ngờ và kinh ngạc.

Cô chưa bao giờ nghe tên khách sạn này, kể cả chuyện nó được xây dựng lúc nào, cô cũng không hề biết.

Lúc ánh mắt kinh ngạc của cô rơi vào người Long Tư Hạo, anh chỉ sủng nịnh nhìn cô cười thần bí, sau đó cửa xe được người mở ra.

Lập tức, anh ra ngoài rồi khom người bế cô ra.

Ngoài khách sạn cũng vây quanh không ít người, đoàn phù dâu phù rể đứng hai bên cạnh, Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Dương Dương thì được Thẩm Thi Vi và Long Quân Triệt nắm tay.

Long Tư Hạo ôm ra Lê Hiểu Mạn ra khỏi xe, sau đó đặt cô đứng trên thảm đỏ.

Lúc này, có người cầm cung tên lụa đỏ bước đến.

Thấy thế, Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc.

Lúc cô vẫn còn nghi ngờ tại sao lại lấy cung tên ra, Lạc Thụy đã đi tới giải thích: “Tổng giám đốc phu nhân, cô và tổng giám đốc phải cùng bắn tên, quy củ này là do ông ngoại của Long lão gia định ra, một tên bắn lên trời, trời ban thưởng lương duyên, cô dâu chú rể mới hạnh phúc vui vẻ. Mũi tên thứ hai, bắn song song, cô dâu chú rể mới trăm năm hòa hợp. Mũi tên thứ ba lại bắn lên trời, sinh sống mỹ mãn hạnh phúc. Bắn lên trời hai lần, là thiên trường địa cửu, hạnh phúc lâu dài.”

Nghe Lạc Thụy nói xong, Lê Hiểu Mạn liền hiểu ra.

Long Tư Hạo nhận lấy cung tên, cười nhìn Lê Hiểu Mạn: “Hiểu Hiểu chuẩn bị xong chưa?”

Lê Hiểu Mạn thật ra đang rất khẩn trương, vì có quá nhiều người đang nhìn cô như vậy.

Cô kìm nén sự khẩn trương trong lòng, cười nhẹ nhàng đáng yêu, gật đầu: “Uh`m.”

Thấy cô gật đầu, Long Tư Hạo ôm cô, cùng cô kéo cung, hướng kên bầu trời, sau đó buông tay.

Sau khi bắn xong, tiếng vỗ tay vang lên khắp quảng trường.

Lập tức, hai người lại bắn mũi tên thứ hai.

“A, ba mẹ tuyệt quá.” Tiểu Nghiên Nghiên được Thẩm Thi Vi nắm tay thấy ba mẹ mình bắn liên tục hai mũi tên thì cảm thấy cực kì hạnh phúc, cực kì lãng mạn.

Mũi tên thứ ba, Lê Hiểu Mạn được Long Tư Hạo dẫn dắt, lại bắn lên trời.

Nghi thức Bắn tên hoàn tất, cửa lớn khách sạn cũng được mở ra.

“Hiểu Hiểu.”

Long Tư Hạo nhìn Lê Hiểu Mạn ra hiệu, sau đó nâng tay lên, Lê Hiểu Mạn nhìn anh mím môi cười, khoác tay anh, sóng vai bước vào.

“Thình thịch thình thịch...”

Theo bước chân hai người, pháo mừng nổ vang, miệng pháo phun ra ruy băng đủ màu sắc.

Ruybăng phun ra bay khắp bầu trời, cực kì mĩ lệ, tân khách hai bên đều khen ngợi không thôi.

Lê Hiểu Mạn nhìn hàng pháo được sắp xếp chỉnh tề, liền sững sờ.

Không phải chỉ mình cô là người đến đây lần đầu, bọn người Tiểu Nghiên Nghiên, Tiểu Dương Dương, Lâm Mạch Mạch, Lăng Dinah, Tưởng Y Y, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác cũng là lần đầu tiên tới.

Nhìn hiện trường hôn lễ thần thánh mà lãng mạn thế này, mọi người đều líu lưỡi.

Tưởng Y Y đi bên cạnh Lâm Mạch Mạch, hâm mộ nói: “Hâm mộ chị Hiểu Mạn quá, hôn lễ thật sự quá long trọng, quá lãng mạn, quá thần thánh!”