Thời gian nghỉ trưa.
Bởi vì căn cứ bí mật bị Hiệu trưởng cùng Phó hiệu trưởng phá hoại, cho nên Phí Tử Ngang đành phải bắt đầu từ số không, tìm được chỗ khác còn kích thích hơn.
“Anh dẫn em đến tầng cao nhất của thư viện làm gì?” Mạnh Niệm Kì nhìn ngó xung quanh.
“Anh có quà muốn tặng cho em a.” Phí Tử Ngang thần bí nói.
“Quà? Quà gì?”
“Em xem!” Phí Tử Ngang từ sau lưng lấy ra một cái hộp nhỏ.
“Rốt cuộc là cái gì vậy a?” Mạnh Niệm Kì lòng cũng vô cùng tò mò, vội vàng mở nắp hộp…
Một búp bê gỗ nho nhỏ, im lặng nằm trong hộp.
Nếu nhìn kĩ, búp bê gỗ này dáng vẻ vô cùng giống Phí Tử Ngang, rõ ràng là khắc theo hình dáng hắn.
Mạnh Niệm Kì vừa thấy, khóe mắt liền đỏ!
“Anh… Anh tìm thấy ở đâu? Em nghĩ đời này sẽ không còn được thấy nó nữa…” Mạnh Niệm Kì vô cùng hoài niệm mà ve vuốt.
Phí Tử Ngang mỉm cười, đưa tay ôm lấy bảo bối của hắn, “Em cùng dì Mai rời đi, anh rất nhớ em. Thường xuyên trở lại căn phòng lúc trước hai người ở. Có một ngày, anh mở tủ quần áo, giả vờ như giống như lúc trước trốn ở bên trong, trong lúc vô ý mới thấy búp bê gỗ này. Tiểu Kì, em khi đó có phải rất ghét anh? Mới không đem búp bê anh tặng em đi?”
“Không phải, mới không phải! Anh cái gì cũng không biết, đừng nói lung tung!” Mạnh Niệm Kì tức giận trừng mắt liếc hắn một cái!
“Được được, đừng giận. Thế Tiểu Kì mau nói cho anh biết a.” Phí Tử Ngang vội trấn an mà hôn lên nốt ruồi nơi vành tóc.
Mạnh Niệm Kì lúc này mới thấy trong lòng thư thái một chút, “Ngày đó bị mẹ anh đuổi đi, mẹ thực giận, không chó em mang thứ gì có liên quan đến Phí gia. Em đau khổ cầu xin mẹ ít nhất cũng để em mang búp bê gỗ này đi, nhưng mẹ không chịu. Em không nỡ chọc mẹ giận, đành để nó lại.”
“Tiểu Kì đáng thương.” Phí Tử Ngang đau lòng hôn cậu. “Em cũng biết, dụng ý lúc trước anh tặng em búp bê này?”
“Không biết.” Mạnh Niệm Kì lắc đầu, tiện thể bướng bỉnh nói, “Chẳng lẽ không phải vì anh tự kỉ, cho nên khắc con búp bê có dáng vẻ của mình tặng em?”
Phí Tử Ngang nghe vậy dở khóc dở cười nhẹ nhéo mũi cậu một chút. “Em là đồ không lương tâm. Anh chính là vô cùng trịnh trọng mà đem bản thân mình, trái tim mình đều tặng cho em, hiểu không?”
“Cái gì?” Mạnh Niệm Kì kinh ngạc mở to mắt. “Hóa ra anh nhỏ như vậy đã nhìn trúng em? Háo sắc nha!”
“Em nói cái gì?” Một trái tim trai trẻ thuần khiết của hắn thế mà lại bị trúng phát tên, Phí Tử Ngang giận đến mức bắt đầu cù cậu.
“Oa a… Đừng mà… Ha ha…” Mạnh Niệm Kì bị trêu đến vừa trốn vừa cười.
“Còn không mau xin lỗi.”
“Được, được. Thực xin lỗi.” Mạnh Niệm Kì thành thành thật thật nói xin lỗi.
“Ừ, lúc này mới ngoan.” Phí Tử Ngang vừa lòng mà gật gật đầu.
Mạnh Niệm Kì tuy quậy cùng hắn, nhưng trong lòng kì thật vô cùng cảm động.
Thâm tình của anh Ngang đối với cậu, cậu đời đời kiếp kiếp sẽ không quên!
“Vì báo đáp quà của anh, em cũng muốn tặng anh một món quà.” Mạnh Niệm Kì cố lấy dũng khí nói.
“A? Thật sao? Quà gì?” Phí Tử Ngang hưng phấn hỏi.
Hắn kì thật không quá để ý là cái gì, chỉ cần là bảo bối của hắn tặng, với hắn mà nói đều là vật báu vô giá.
Mạnh Niệm Kì hít một hơi thật sâu, đột nhiên quỳ một gối trước mặt hắn.
Phí Tử Ngang hoảng sợ, “Tiểu Kì, em làm gì? Không phải muốn cầu hôn anh chứ? Em mau đứng lên, đây phải là anh làm mới đúng.”
“Câm miệng cho tôi!” Mạnh Niệm Kì tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Lần đầu tiên làm “chuyện này”, cậu đã sắp căng thẳng muốn chết, anh ta còn ở đó đùa.
Lại hít sâu một hơi, Mạnh Niệm Kì lúc này mới run rẩy giơ tay lên, kéo khóa quần Phí Tử Ngang…
“Trời ạ, Tiểu Kì em muốn tặng quà anh là….”
“Không cho nói ra!” Mạnh Niệm Kì đỏ mặt gầm khẽ, “Anh còn dông dài, tôi chạy lấy người giờ!”
“Được, được, không nói, không nói.” Phí Tử Ngang làm động tác kéo khóa ở miệng.
Mạnh Niệm Kì cắn răng một cái, một không làm, hai không ngừng, đưa tay đã lấy cái đó của thiếu niên móc ra…
Thứ đàn ông vừa thô lại lớn, màu đỏ tía xinh đẹp, với vẻ nam tính hấp dẫn đẹp đẽ, khiến kẻ khác thấy mà tim đập thình thịch…
Mạnh Niệm Kì nhớ nó từng khiến mình sung sướng mất hồn, không tự giác mà nuốt nuốt nước miếng.
Phí Tử Ngang biết Tiểu Kì trời sinh hay ngại, lòng tự trọng lại mạnh. Cho nên chưa bao giờ dám hy vọng xa vời mình có thể được đối đãi như này.
Không ngờ hôm nay cục cưng yêu dấu của hắn lại hào phóng với hắn như vậy, không khỏi cảm động hưng phấn mà nói, “Mau… Bảo bối… Làm ơn… Anh chờ sắp chết rồi…”
Mạnh Niệm Kì ra vẻ giận trừng hắn một cái, từ từ vươn tay, cầm thứ đàn ông của hắn, lại vươn đầu lưỡi, nhẹ liếm xuống đỉnh…
“A… Trời ạ…”
Hình ảnh này thật sự rất kích thích.
Phí Tử Ngang cúi đầu thấy đầu lưỡi phấn hồng kia, đang liếm quy đầu mình, máu mũi thiếu chút nữa phun ra…
Mạnh Niệm Kì không dám nhìn vẻ mặt hắn, chính là từ từ nhắm hai mắt, bắt đầu chuyên tâm liếm, từ trên đỉnh hôn liếm đến gốc, nhấm nháp triệt để mùi vị thuộc về thiếu gia…
“A, bảo bối, ăn trứng của anh, mau!” Phí Tử Ngang đem âm nang của mình đưa tới bên miệng cậu.
Mạnh Niệm Kì cũng không biết mình là mất trí chỗ nòa, lại nghe lời mà há miệng, đem hai quả “trứng” ngậm vào miệng…
“Ư ư… Trời ạ!” Khoái cảm khi âm nang được mút mát gắt gao, khiến Phí Tử Ngang hưng phấn kêu to!
Mạnh Niệm Kì tự hiểu mà dùng đầu lưỡi không ngừng mút liếm, khiến Phí Tử Ngang chống không được bao lâu, liền mất mặt mà nhanh chóng tiết tinh!
“A… Không được… Bảo bối… Đừng mút… Mau bỏ ra…”
Mạnh Niệm Kì đã hoàn toàn sa vào trong khoái cảm khẩu giao vì người yêu, căn bản không có nghe thấy hắn cảnh báo.
“A a… Không được, bắn, bảo bối… Ô ô…”
Dịch của thiếu niên phun mạnh ra, tất cả đều bắn trên mặt Mạnh Niệm Kì!
Lượng lớn dịch trắng lóa, vẩy trên khuôn mặt tuấn tú màu tiểu mạch, so với khiêu dâm còn ướt át hơn…
Phí Tử Ngang chỉ mới nhìn thoáng qua, côn th*t vừa bắn tinh xong, lập tức lại cương lên!
“Ô ô… Em cái đồ dâm đãng này, lại dụ dỗ anh! Anh hôm nay nhất định phải hung hăng trừng phạt em!”
Mạnh Niệm Kì còn chưa hoàn hồn từ trong nỗi kinh ngạc bị “bắn vào mặt”, đã bị lật người ghé trên lan can.
Thân dưới chợt lạnh, quần đã bị kéo xuống, Mạnh Niệm Kì mới quay đầu nhìn, huyệt nhỏ dưới mông đã bị xuyên mạnh qua…
“Ô a a…”
Huyệt nhỏ không có qua bôi trơn đột nhiên bị vật to xâm nhập, đau đến mức Mạnh Niệm Kì không nhịn được chửi ầm lên!
“Khốn kiếp! Anh muốn giết em?”
“Anh yêu em còn không kịp, sao cam lòng giết em a?” Phí Tử Ngang vừa dùng giọng vô tội nói, vừa bắt đầu tăng mã lực, tại huyệt nhỏ chật chội, điên cuồng làm lụng!
“A a… Đau quá…”
“Haa… Yên tâm… Bảo bối… Đau xong sẽ nhanh thích thôi…”
“Thích cái đầu anh!”
“Quy đầu của anh, giờ đang rất thích a! Bị huyệt nhỏ hư hỏng của em cắn chặt, quả thật là thích nhất trời a!” Phí Tử Ngang vì cường điệu “đầu” của mình có bao nhiêu cái sự thích, thế là bắt đầu dùng quy đầu chọc liên tục vào “tử huyệt” của Mạnh Niệm Kì…
“Yaaaaaaaaa… Đừng động chỗ đó a!”
Thân mình Mạnh Niệm Kì không thể khắc chế nữa. Một cơn run rẩy, thất thanh kêu gào…
“Chậc chậc, bảo bối nhỏ, đừng bảo anh không cảnh cáo em, em cứ kêu thế nữa, toàn bộ trường sẽ chạy tới xem. Ngày mai chính là tuyển cử, em cũng không muốn bọn họ nhìn thấy em đang bị đối thủ mần đến chết đi sống lại chứ?” Phí Tử Ngang tốt bụng nói.
“Haa… Khốn kiếp… Tôi giết anh…”
Mạnh Niệm Kì không dám lớn tiếng rên rỉ nữa, chỉ có thể thở phì phò, đau khổ chịu đựng khoái cảm đủ để kẻ khác điên cuồng kia…
Lúc này, đột nhiên dưới tầng có học sinh phát hiện Mạnh Niệm Kì trên tầng thượng, lập tức hưng phấn vẫy tay…
“Là học trưởng Mạnh Niệm Kì!”
“Oa, học trưởng trên sân thượng làm chi đó?”
“Không biết a, nhưng cậu xem anh ấy vẻ mặt cau mày u buồn, rõ ràng là đang lo lắng tuyển cử ngày mai.”
“A, học trưởng đáng thương…”
“Không đúng, vẻ mặt học trưởng giống như càng lúc càng đau khổ, chẳng lẽ anh ấy muốn…”
“Muốn cái gì?”
“Tự tử!”
“Cái gì? Tự tử?”
Học sinh bên cạnh vừa nghe thấy học trưởng Mạnh muốn tự tử, đều chạy tới bu lại xem!
“Đừng a! Anh Cả! Anh đừng nghĩ quẩn a!”
“Đúng vậy, anh Cả, tuyển cử là nhất thời, sinh mạng mới quý, anh ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ a!”
“Không được, chúng ta vẫn phải nhanh thông báo người tới cứu đi!”
Bởi vì sân thượng gió rất lớn, Mạnh Niệm Kì không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ là bị đám học sinh đột nhiên tụ tập làm cho hoảng!
Trời ạ, bọn họ chạy tới dòm cái gì? Chẳng lẽ đã đụng tới “gian tình” của bọn họ?
Mạnh Niệm Kì cuống đến đầu đầy mồ hôi, mới nghĩ mở miệng bảo bọn họ rời đi, “đầu sỏ gây nên” đột nhiên dốc hết sức, kịch liệt đâm chọc…
“A a…” Mần chết tôi!
Mạnh Niệm Kì bị mần một chút đã chết đi sống lại, đem những lời muốn nói đều ném tiệt lên chín tầng mây…
Dưới tầng đoàn người cuống đến độ như kiến bò chảo nóng.
Trên tầng cũng làm đến khí thế ngất trời.
Trước khi Mạnh Niệm Kì rốt cuộc cũng không có tiền đồ mà ngất đi, cậu hình như nghe rõ tiếng còi xe cứu hỏa…
“Sự kiên tự tử” own goal của Mạnh Niệm Kì náo động toàn trường.
Tuyển cử hôm sau bất ngờ nhận về một lượng lớn phiếu thuận, lượng phiếu lớn nên được chọn làm Hội trưởng hội học sinh “Cao trung Thượng Lạc Hữu Thượng”!
Hài kịch chuyển hướng như vậy, chẳng những chọc tức đám miến của Tường vi Vương tử, lại chọc cả Duẫn Thiên Kì!
“Tức chết tôi!”
“Ha ha, anh Cả tụi này rốt cuộc không phụ sự mong đợi của mọi người được chọn làm Hội trưởng! Xem Hữu Thượng ăn chơi trác táng các người còn kiêu ngạo như nào?” Lôi Kình hếch mặt nói.
“Đáng ghét! Không thể nào! Các người nhất định là mua phiếu!”
“Cậu nói gì? Bọn này dùng tiền mua phiếu á? Nói bậy nữa tôi cho cậu thấy!”
“Khốn kiếp! Cậu muốn làm gì?”
“Cậu nói xem?”
Thiếu niên bướng bỉnh bị đẩy nhào xuống đất, chỉ chốc lát sau trong bụi cỏ liền truyền đến từng tiếng rên rỉ khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập…
“Cao trung Thượng Lạc Hữu Thượng” hôm nay cũng hoa tình đóa đóa nở, tràn ngập xuân tình vô hạn…
~ Hoàn~