Editor: Xẩm Xẩm
Nghe được phu nhân Tưởng noi, vốn dĩ khuôn mặt đã lạnh lùng của Cố Mạc lại càng thêm băng hàn.
Anh cho là có Tiếu Bằng Trình ở đây, Dương Nguyệt Quyên không dám trắng trợn bạc đãi Tiếu Nhiễm.
Không nghĩ tới tuổi thơ của Tiếu Nhiễm lại trải qua như thế.
Đau lòng từ từ lan tràn.
Anh cực kỳ cảm ơn ông trời đã ban cho Tiếu Nhiễm một tính cách lạc quan.
“Đau lòng thì đối với nó tốt một chút.” Phu nhân Tưởng trầm trọng nhìn thoáng qua Cố Mạc.
“Cháu sẽ. Bác gái, cảm ơn bác đã rộng lòng như vậy.” Cố Mạc rất cảm kích nói.
“Không cần cảm ơn. Hiện giờ trong lòng bác không còn oán hận, không hề tự trách, mà còn thấy thoải mái hơn rất nhiều.” Phu nhân Tưởng cầm trà lê, an nhàn thưởng thức.
“Bác nghĩ như vậy cháu thực sự vui mừng.” Cố Nhiên thản nhiên cười nhìn phu nhân Tưởng.
Đây là kết quả anh vẫn chờ đợi.
Mặc dù quá trình đi đến bây giờ, tất cả mọi người đều đã trải qua nhiều đau đớn và phong ba, nhưng dù sao cũng có một kết quả toàn vẹn.
“Mỗi ngày bác đều xem ảnh của Y Nhiên vô số lần, Cố Mạc, nó chụp ảnh thật đẹp.” Phu nhân Tưởng đỏ hốc mắt, khóe môi tươi cười cũng rất đắc ý.
“Là bác dạy dỗ cô ấy thật tốt. cô ấy là cô gái hoàn mỹ nhất cháu gặp qua.”
Tiếu Nhiễm đang cầm đồ chạy đến nhà họ Tưởng, vừa muốn đẩy cửa vào, chợt nghe được lời nói của Cố Mạc. cô lập tức sững sờ tại chỗ, đau lòng cắn môi.
Hóa ra, ở trong lòng Cố Mạc, Tưởng Y Nhiên vẫn là hoàn mỹ nhất, là quan trọng nhất.
Cô cố ý xem nhẹ sự tồn tại của Tưởng Y Nhiên, ngây thơ nghĩ rằng hiện tại người anh yêu nhất chính là mình.
Xem ra, sự đương nhiệm này của cô vĩnh viễn không vĩ đại như tiền nhiệm.
Tuy rằng biết Cố Mạc cũng thực sự để ý đến mình, cô lại vẫn bị thương.
Không phải cô muốn tranh cái gì với Tưởng Y Nhiên, mà là tình yêu nhất định phải là trăm phần trăm, không có một chút tạp chất, chỉ một chút cũng khiến người ta thương tâm.
Tiếu Nhiễm cắn môi, hàm chứa nước mắt xoay người chạy là khỏi nhà họ Tưởng.
Phu nhân Tưởng ngẩng đầu, cười hỏi: “Vẫn là hoàn mỹ nhất, vậy Nhiễm Nhiễm của cháu thì sao?”
“Cô ấy? Cô ấy cũng không phải là một cô gái hoàn mỹ, thi thoảng lại tùy hứng, tính tính dễ giận dỗi, nhưng cô ấy rất thiện lương. Hàng ngày cháu đều yêu cô gái không hoàn mỹ này.” Cố Mạc cười giang tay về phía phu nhân Tưởng, “thật ra ngày từ lúc đầu, cháu cũng từng kháng cự, nhưng đã động lòng, không còn cách nào để khống chế. Bác gái, cháu yêu Y Nhiên, nhưng đã qua rồi. cháu hy vọng bác có thể hiểu được, cháu cũng cần có hạnh phúc.”
“Nếu như là cô gái khác, bác sẽ không chúc phúc cho cháu. Nếu như là Nhiễm Nhiễm đã bị mất mẹ, lại còn bị mẹ kế ngược đãi, bác sẽ chúc phúc cho cháu.” Phu nhân Tưởng thoải mái cười nói.
“Bác gái, bác đã thay đổi rất nhiều.” Cố Mạc cảm động nhìn phu nhân Tưởng.
“Là lời nói của Lý Nham ngày đó đã thức tỉnh bác.” Tưởng phu nhân thở dài.
Tưởng Bình chết vẫn là bế tắc trong lòng bà, bà liều mạng bức bản thân mình quên đi chuyện chính lời nói của bà đã bức chết Tưởng Bình, cho nên tất cả những hận thù của bà đều chuyển dời lên người TIếu Nhiễm, chỉ có như vậy bà mới có thể tự thôi miên chính mình.
Lúc trước bà thật sự cực đoan.
“Đó là chồng của Tư Đồng, là con rể của cô cháu.” Cố Mạc cười nói.
“Hả? Không thể tưởng tượng được Hoài Cẩn lại có phúc khí như vậy. chẳng những có một người chồng không chịu thua kém ai, ngay cả con rể cũng tốt như thế. Thật làm cho người khác hâm mộ.” Phu nhân Tưởng buồn bã nói.
Bởi vì Tưởng Bình có quan hệ với Cố Hoài Lễ, nên bà và Cố Hoài Cẩn cũng có chút quen biết.
Mới trước đây Cố Hoài Cẩn cũng không xuất chúng, thậm chí không xinh đẹp như CHU Cầm, nhưng lại là người phụ nữ có phúc khí nhất.