Editor: Chi Misaki
Cố Mạc đứng bên cạnh bàn, nhìn vườn hoa bị san bằng, sắc mặt ngưng trọng hỏi: " Chú nói xem đã tìm được hộ sĩ Lý kia chưa?"
Bác sĩ Vương gật đầu, "Hai ngày trước tôi có gặp được đồng học cũ, cùng cô ấy đến một thôn nhỏ. Tôi đã thông qua cô ấy tìm được tin tức của hộ sĩ Lý kia."
"Cô ấy nói như thế nào?" Cố Mạc quay người lại, lạnh lùng hỏi.
"Cô ấy nói đã được một người phụ nữ cho rất nhiều tiền, và yêu cầu cô ấy dẫn Tưởng phu nhân đến công viên. Cô ấy dựa theo lời đối phương nói, đúng thời gian ước định liền đưa Tưởng phu nhân qua. Tưởng phu nhân ở công viên gặp được một cô gái nhỏ, cô ấy cũng lập tức nấp đi nên cũng không biết thân phận của đối phương, cũng không biết rốt cuộc đối phương cùng Tưởng phu nhân đã nói gì với nhau."
"Người phụ nữ cho cô ấy tiền có phải tầm khoảng 40 tuổi hay không?" Cố Mạc nheo mắt lại, nguy hiểm hỏi.
"Có thể cách ăn mặc khá trẻ, nên Tiểu Lý nói đối phương chỉ tầm khoảng 30 tuổi thôi." Bác sĩ Vương cẩn thận nhìn Cố Mạc, "Tiểu Lý chỉ biết những thứ này. Còn người phụ nữ kia là ai, cùng Tưởng phu nhân nói những gì, cô ấy cũng không quá rõ ràng."
"Tôi có thể đoán được là ai!" Cố Mạc nên một quyền lên mặt bàn, phẫn nộ cắn chặt răng.
Dương Nguyệt Quyên chết tiệt!
Tiếu Lạc chết tiệt!
Trước hôn lễ có thể biết được Tiếu Nhiễm là người gây tai nạn, lại còn cố ý đem tin tức này tiết lộ cho bác gái biết, để cho bác ấy phá hoại hôn lễ của anh cùng Tiếu Nhiễm, trừ bỏ Dương Nguyệt Quyên cùng Tiếu Lạc, anh thật sự không tìm ra được người thứ 2.
Anh đã sớm nghĩ đến khả năng này, chỉ là bất hạnh không có chứng cớ.
Vị hộ sĩ Lý kia cầm tiền biến mất không thấy tăm hơi, tìm lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được.
“A...." Bác sĩ Vương nghi hoặc nhìn Cố Mạc.
"Tôi đi thăm bác gái." Cố Mạc sau khi điều chỉnh lại tâm tình, đứng thẳng dậy ra khỏi phòng.
Mới đi đến cửa, Cố Mạc liền nhìn thấy Tưởng phu nhân bưng trà đúng ở ngoài hành lang cách đó không xa.
"Bác gái." Cố Mạc nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi.
Tưởng phu nhân do dự nhìn Cố Mạc, cắn môi nói với anh: "Tiểu Mạc, cháu đi theo bác. Bác có lời muốn nói với cháu"
Cố Mạc gật đầu một cái, liền đi theo Tưởng phu nhân tới phòng khách.
Sau khi ngồi xuống, Cố Mạc trịnh trọng nhìn Tưởng phu nhân, an tĩnh chờ bà mở miệng.
"Nhiễm Nhiễm có phải có một người em gái hay không?" Tưởng phu nhân trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng hỏi Cố Mạc.
“Vâng ạ.” Cố Mạc gật gật đầu, "Mười lăm, mười sáu tuổi, tóc dài, ánh mắt không tính là quá lớn."
"Vậy là phải rồi." Tưởng phu nhân nặng nề nói.
"Là sao ạ?" Cố Mạc hỏi lại một câu.
"Em gái này của Tiếu Nhiễm là do mẹ kế sinh ra à?" Tưởng phu nhân nghiêm mặt hỏi.
“Vâng ạ.” Cố Mạc lại gật đầu.
"Khó trách?" Tưởng phu nhân thở dài một hơi, "Ngày đó, hộ sĩ Lý đã đỡ bác đi tản bộ, gặp được một cô gái nhỏ xinh xắn. Con bé cố ý tiết lộ cho bác biết người cháu muốn kết hôn là người đã đâm chết Y Nhiên. Vừa nãy nghe thấy các cháu nói cái gì mà em gái của Nhiễm Nhiễm phá hoại hôn lễ của con bé. Hiện tại bác đã hiểu được."
"Tiểu Nhiễm hạnh phúc thì trong mắt mẹ con Tiếu Lạc giống như bị kim đâm." Cố Mạc phẫn nộ mím môi mỏng.
"Mẹ kế Nhiễm Nhiễm đối với con bé cũng không tốt. Con bé đã nói với bác, thời điểm ba con bé đi công tác, con bé liền bị đau bụng kinh phải nằm úp sấp trên mặt bàn không nhúc nhích được, bà ta đến chén nước ấm cũng không rót cho con bé, đồ ăn tất cả đều là đồ nguội. Chỉ có lúc ba con bé ở nhà, con bé mới được coi như bảo bối." Tưởng phu nhân nghĩ đến cuộc sống của Tiếu Nhiễm, cũng phải nổi lên một chút thương hại.
Không có mẹ, trẻ con vốn đã rất đáng thương, lại bị mẹ kế lạnh nhạt, cho dù không bị ngược đãi, cũng thật khiến người ta thương tiếc.